Chương 19: Ngoại truyện- Góc nhìn của Cố Tiêu

Thư ký Tổng là người rất thú vị.

Còn trẻ mà hành xử như bà cụ non.

Có mấy lần tôi bắt gặp cô ấy tới nhà ăn ăn cơm, đồ ăn thanh đạm hệt vẻ mặt nhạt nhẽo thường ngày, trông rất không thú vị.

“Thư ký Tổng thích ăn chay à?”

Cô đẩy mắt kính, nghiêm túc gật đầu.

“Khẩu vị tôi thanh đạm.

Tan làm, tôi thấy cô ấy chui ngay vào cửa hàng bán tôm hùm.

“Bà chủ, cho tôi ba cân tôm hùm, tăng cay nhé!”

Cô ấy vừa ăn vừa suýt xoa vì cay, thi thoảng lại lấy giấy lau nước mũi, khác hẳn dáng vẻ trầm ổn thường ngày ở công ty.

Tôi lấy điện thoại ra gọi cho cô ấy.

“Thư ký Tống, cô đang ở đâu thế?”

“Cố tổng, tôi đang ở thư viện tra tài liệu.

Tôi nín cười: “Trùng hợp vậy sao? Tiện tay tra hộ tôi mấy thứ nhé?”

Tôi thấy sắc mặt cô ấy cứng đờ, nhanh tay giải quyết nốt đống tôm hùm còn lại rồi chạy ra khỏi cửa.

Kể từ ngày đó, tôi thường xuyên trộm đi theo cô ấy, nhìn cô ấy mặt mày lạnh tanh nói dối rồi sau khi cúp điện thoại vẻ mặt lại đổi thành hối hận xanh ruột.

Đáng yêu quá! Cuộc sống nhạt nhẽo của tôi lại thú vị thêm một chút.

Người ta thường nói, tò mò là bắt đầu của thích. Có lẽ, tôi đã hơi thích cô ấy từ lúc đó.

Mãi cho đến khi hai chúng tôi đi công tác ở Paris, cô ấy đột nhiên tỏ tình.

Cô ấy nói: “Cố Tiêu, em yêu anh.

Tôi ngạc nhiên. Tống Thanh Như nhất như chuột ấy, đâu giống người có thể nói lời này?

Cô ấy giả say, tôi cũng thuận thế hùa theo. Cô ấy luôn là cánh tay phải đắc lực của tôi, mà tình yêu công sở hay để lại hậu quả rất lớn, thành ra nhất thời tôi không suy nghĩ kỹ càng được.

Ai mà ngờ, cô ấy càng lúc càng quá đáng.

“Muốn bị cà vạt của anh trói lại quá đi!”

“Để em ngắm kỹ cơ bụng của anh đã, em muốn sờ nó từ lâu rồi.”

Ha ha, ai bảo Tống Thanh Như thanh tâm quả dục, thích đọc “Trang Tử” vậy? Giấu kỹ thật!

Tôi chưa kịp nói gì Tống Thanh Như đã chạy, gửi cho tôi đơn xin tạm rời vị trí công tác rồi tắt điện thoại, chơi trò mất tích.

Ba năm nay, tôi đã quen với việc có cô ấy bên cạnh. Giờ cô ấy đột ngột biến mất, tôi mới thấy cuộc sống của mình trống rỗng lạ thường.

Ngày nào tôi cũng như cái xác không hồn, thậm chí còn lỡ tay thả hợp đồng quan trọng vào máy cắt giấy.

Giây phút ấy, tôi nhận ra, cô ấy quan trọng hơn nhiều những gì tôi tưởng tượng. Tôi không thể rời khỏi cô ấy.

Tôi nhấc máy gọi video. Cô ấy nhận. Dù hình ảnh truyền tới chỉ có một đoạn nhưng tôi lại vô cùng quen thuộc. Bãi biển này là màn hình nền máy tính bàn của cô ấy. Rất lâu trước đây cô ấy từng nói, muốn tới nơi này vào kỳ nghỉ phép.

Tôi đuổi theo tới nơi. Cô ấy liều chết giãy giụa, gắng sức giữ nét mặt lạnh lùng mà lời nói ra toàn lời dễ nghe.

Hóa ra, Tống Thanh Như hay nói dối giờ chỉ có thể nói thật sẽ trông thế này.

Tôi rất hài lòng.

Sau một ngày triền miên, tôi nhận được tin công ty xảy ra sự cố, phải chạy vội về xử lý.

Sau đấy, Tống Thanh Như phát hiện ra chuyện tôi và Đào Ninh đỉnh hôn. Tôi đi theo giải thích, nhưng cô ấy lại không hiểu.

Lúc ấy, tôi cảm thấy cô ấy rất vô lý. Hôn nhân chỉ là một tờ giấy, còn tôi vẫn thích cô ấy, sao phải để ý nhiều như vậy?

Mãi cho đến khi cô ấy mặc váy cưới xuất hiện trước mặt tôi, tôi mới thấy mình sai nghiêm trọng.

Hôn nhân không thiêng liêng, là cô ấy mới có ý nghĩa.

Cô ấy trong bộ váy trắng thuần khiết như một tiên nữ. Song, nghĩ tới bức tranh tuyệt đẹp ấy vậy mà không phải thuộc về mình, lòng tôi đau đến hít thở không thông.

Mặc xác công ty!

Tôi chỉ cần Tống Thanh Như thôi!