Chương 3: “Muốn được trói bởi cà vạt của anh”

Cố Tiêu đứng trước mặt tôi. Tôi có thể cảm nhận được ánh mắt anh đang đảo quanh trên người mình. Một lúc lâu sau, anh vứt bộ đồ ngủ lên trên người tôi, xoay người rời đi.

Tôi thở phào nhẹ nhõm khi nghe thấy tiếng đóng cửa.

Cố Tiêu có chừng mực như thế mới đúng. Cách tốt nhất để giải quyết chuyện đêm nay là giả ngu!

Hôm sau đôi bên tiến hành thương thảo đúng như lịch hẹn, tôi cũng giả đò thử thăm dò người bên cung ứng.

“Bức tượng điêu khắc ở đại sảnh của các anh rất có cảm giác nghệ thuật, vô cùng độc đáo.”

Nét mặt người bên cung ứng tươi tắn hơn hẳn, đắc ý giới thiệu thêm với tôi về tác phẩm nghệ thuật ấy. Tôi rất vui vì mình chém gió vẫn rất trơn tru, cho thấy tình huống hôm qua chỉ là một sự kiện ngoài ý muốn.

Buổi gặp gỡ kết thúc bằng một hợp đồng giá cả vô cùng phải chăng. Cố Tiêu cười nói: “Đi thôi. Tôi đưa cô đi ăn ngon".

Chúng tôi dùng bữa tại nhà hàng La Rôtisserie d’Argent, trông ra bên ngoài cửa sổ sẽ thấy xa xa là dòng sông Seine và toàn cảnh nhà thờ Đức Bà. Dù gió đêm hơi lạnh nhưng khung cảnh lại quá mức xinh đẹp.

Nhân viên phục vụ chu đáo khui rượu vang, nghiêng miệng chai toan rút vào ly của tôi, nhưng lại bị Cố Tiêu dùng tay ngăn lại.

“Không dám để cô uống rượu nữa".

Sắc mặt tôi ửng hồng, lúng túng nhìn sang chỗ khác.

Cố Tiêu thả lỏng người, gác tay lên ghế dựa, tay kia đưa lên kéo cà vạt. Xương quai xanh của anh hiện ra rõ ràng, yết hầu nhô lên, ngón tay trắng nõn cong cong nổi bật trên sắc đen chiếc cà vạt, mang tới cảm giác kí©h thí©ɧ cực đại cho thị giác, phải nói là vô cùng quyến rũ.

Tôi nhìn mà choáng váng.

Cố Tiêu có nói mấy câu nhưng tôi không nghe rõ. Sau đấy, anh nhìn theo tầm mắt của tôi, thấy tôi đang chăm chú nhìn cà vạt của anh.

“Thư ký Tống thích chiếc cà vạt này à? Cô định mua tặng bạn hả? Gần đây có trung tâm thương mại, lát nữa có thể đi dạo xem thử”

Tôi lắc đầu.

“Muốn được trói bởi cà vạt của anh”

Tôi đi chết đây!!

Tôi không dám nhìn sắc mặt anh, bàng hoàng đứng dậy, dùng tốc độ ánh sáng chạy khỏi hiện trường.

Tôi lững thững bước đi dọc dòng sông Seine, khóc không ra nước mắt, thậm chí còn xúc động muốn nhảy xuống.

Muốn khóc quá đi! Phải làm sao bây giờ? Tôi nói thế có phải đủ để khép vào tội quấy rối tìиɧ ɖu͙© rồi không? Có khi nào Cố Tiêu đuổi việc tôi luôn không? Tiền lương đang cao mà, tôi tiếc lắm.

Tôi đứng bên bờ sông đón từng cơn gió to tạt vào người rồi ngây ngốc củi đầu nhìn mặt sông lăn tăn gợn sóng. Thế rồi chẳng biết từ đâu xông ra một anh chàng người Pháp kéo ngược tôi lại phía sau, miệng liến thoắng một tràng tiếng Pháp.