Chương 4: Allen

Chàng trai ấy tên Allen. Tướng mạo đẹp trai, tính tình tốt bụng. Cậu ấy tưởng tôi định nhảy sống tự vẫn nên mới xông lên kéo người lại. Cậu ấy nhiệt tình mời tôi cùng ăn tối, cũng liên tục khen trình tiếng Pháp của tôi tuyệt vời.

Chúng tôi ngồi uống bia với nhau ở một nhà hàng ngoài trời ngay cạnh bờ sông. Rõ đang đứng trên đất khách, đối mặt với một người xa lạ, nhưng lòng tôi lại dâng trào cảm xúc muốn trút bầu tâm sự.

“Nếu người cậu thích từ chối cậu thì cậu sẽ làm thế nào? Về sau còn có thể làm bạn không?”

Allen ngạc nhiên nhướn mày: “Người đàn ông đó là người như thế nào mà nỡ từ chối một cô gái thông minh xinh đẹp như này?”

Ha ha, quả là đàn ông Pháp! Mở miệng là khen.

“Tống à, Paris là thành phố lãng mạn nhất thế giới. Tổn thương trong tình yêu chỉ có thể dùng yêu thương để chữa lành. Đi nào! Đêm nay buông thả bản thân một chút. Tôi nhìn ra được một tâm hồn thú vị ẩn sau lớp quần áo bảo thủ này”

Sau mấy lượt uống, Allen mới kể cho tôi hay cậu ấy là một nhà thiết kế thời trang, hiện đang làm việc tại công ty cùng mở với bạn trai. Tiếp đấy, cậu ấy nhiệt tình mời tôi qua chơi ở quán bar gần đó.

Vì biết cậu ấy là gay, nên tôi cũng không cảnh giác cậu ấy như trước nữa.

Chúng tôi vào bar, lên sàn, uống rượu. Allen kéo tôi nhảy điệu rumba. Rumba là điệu múa có tiết tấu nhanh và rất bốc. Tôi bị cậu ấy kéo xoay tròn, nhảy hăng hái đến mức búi tóc bung ra, mắt kính cũng bay mất. Xung quanh hò hét nhiệt liệt, ồn ã tới độ tưởng chừng như máu trong tai cũng đang ca hát. Tôi hoa mắt váng đầu nhưng vô cùng phấn chấn.

Hình như có rất nhiều anh chàng tiến lên muốn xin số điện thoại của tôi. Tôi lắc đầu từ chối cả.

“Không cho đâu. Mấy người không đẹp trai bằng Cố Tiêu. Hu hu, Cố Tiêu là đẹp trai nhất!”

Tôi lau nước mắt, thầm thương tiếc mối tình đơn phương chết yểu, cũng có thể sau đó là cả sự nghiệp huy hoàng.

“Tống, xem ra cô vẫn còn thích anh ta nhiều lắm".

Allen thở dài, cầm điện thoại của tôi tự lưu số mình vào.

“Ngày mai tôi có một buổi trình diễn thời trang, cô đến nhé.”

Allen ga lăng đưa tôi về tận cửa khách sạn. Tới tận khi vào thang máy đầu ốc tôi mới tỉnh táo hơn chút.

Tôi móc thẻ phòng để trong túi ra quẹt cửa, di qua di lại một lúc vẫn không mở được. Vừa tức vừa buồn, tôi trút giận hết lên cánh cửa.

“Cả mày cũng bắt nạt tao sao? Mày là cái thá gì mà không mở cửa cho tao hả? Tim Cố Tiêu không mở cửa cho tao, giờ đến cánh cửa rách là mày cũng từ chối mở. Mày chảnh đúng không? Tưởng mình mạ vàng chắc!”

“Hắt xì!”

Cửa phòng từ từ mở ra, Cố Tiêu với sắc mặt âm trầm xuất hiện trước mặt tôi. Bên hông anh quấn khăn tắm, mái tóc ướt nhẹp.

Tôi khϊếp sợ mở to hai mắt, đưa tay ra: “Cửa có cơ bụng tám múi luôn? Mã ơi, cửa thành tinh rồi!”