Chương 1

Mộ Trì dường như vừa trải qua một cơn ác mộng dài đằng đẵng.Trong giấc mơ, anh mất tất cả trong phút chốc. Cha anh đã chết, mẹ anh mất và anh trai anh cũng không còn nữa.

Đầu gối của Mộ Trì đập xuống đất nặng nề, ngón tay bị dập nát, cảm giác rất đau.

Trên khuôn mặt tái nhợt của Mộ Trì, đôi lông mày xinh đẹp khẽ cau lại, đôi mi thanh mảnh run lên, trong nháy mắt mở mắt ra.

May mắn thay, đó chỉ là một giấc mơ.

Nhưng lại không may, giấc mơ này là có thật. Tất cả những điều này đều bị Mộ Trì thực sự trải qua, phảng phất như vẫn luôn xuất hiện trước mặt hắn.

Anh khẽ nhúc nhích cánh tay, lại chỉ nghe thấy tiếng va chạm kim loại giòn tan trên tay.

Khẽ hạ mắt xuống thì thấy đó là một sợi dây xích bằng sắt màu trắng bạc, được khóa trên cổ tay Mộ Trì, đầu kia của sợi xích được cố định vào tường.

Mộ Trì bây giờ không biết chính mình đang ở đâu, toàn thân đau nhức dữ dội. Đầu gối dường như bị gãy, lòng bàn tay cũng quá đau rát , và các ngón tay cũng như bị gãy.

Xung quanh anh âm u ẩm ướt , mọi thứ tối đen như mực, nhưng từ trên cao cao có một khung sáng hình chữ nhật có lẽ là một cái cửa sổ được xây cao, những tia ánh sáng qua khe cửa chiếu vào, nhưng cũng chỉ là những tia sáng yếu ớt tụa hồ như không có .

Hẳn là chính bản thân đang ở trong một cái tầng hầm, trên người vỏn vẹn chỉ khoác một chiếc áo sơ mi bị rách hai hàng cúc áo. Mộ Trì cố gắng nâng lấy bàn tay còn lại may mắn không bị đứt ra , lại nhẹ nhàng chậm rãi khép lại hai hàng cúc áo bị đức , chỉ hi vọng bản thân bớt lạnh.

Mộ Trì hồi tưởng lại tiếng xích sắt va vào nhau trong tầng hầm trống trải khiến toàn thân anh lạnh hơn.Cả người anh cuộn tròn thành một quả bóng, ôm mình vào một góc tối, xiềng xích lạnh lẽo trên tứ chi không những không thể giữ ấm cho bản thân , ngược lại còn từng chút cướp lấy nhiệt độ ban đầu của Mộ Trì.

Nghĩ tới bản thân hiện tại, không cha, không mẹ, không còn anh trai , không nhà cửa , không còn là bản thân ... Hàng mi dài của Mộ Trì không tự chủ khẽ run lên, anh tự hỏi tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này.

Lăng Diệp, Lăng Diệp... Tại sao chuyện này lại có thể xãy ra , chúng ta tột cùng là đã làm chuyện gì để rồi dẫn đến ngày hôm nay ?

Đột nhiên bên tai truyền đến tiếng lách cách của chìa khóa tra vào ổ cửa, dường như cánh cửa có người mở ra, Sau đó một luồng ánh sánh mạnh mẽ thu vào mắt. Một Trì nhất thời không thể thích ứng được với luồng sáng nhanh chóng nhắm chạt hai mắt.

Một Tiếng bước chân chậm rãi tới gần , hướng về phía anh, MỘ Trì chậm rãi mở mắt,.Trước mắt anh chính là đôi giày da bóng loáng, đôi giày mấy ngày nay đều quen thuộc giẩm nát lên tay trái của anh , khiến cho tay của anh bị gãy.

Mộ Trì nhớ rất rõ , Mộ trì nhớ rất rõ nhưng anh chỉ rũ mắt lẳng lặng nhìn đôi giày da trước mặt, không ngước lên nhìn dù một chút , cũng từ chối không nói ra một chữ.

Người đàn ông đi đến trầm mặc nhìn anh một lúc. Hắn nhìn anh ngồi nép mình trong một góc tối, ôm đầu gối rướm máu của bản thân, cánh tay xinh đẹp nay đã đầy những vết thương, ngón tay mảnh khảnh lại cũng đang rỉ máu, Trên trán cúng tồn tại vết thương đau nhói.

Nhớ lại ngày hôm đó , sau khi Mộ Trì ngất xỉu , Lăng Diệp liền sai Vệ sĩ trực tiếp nắm mắt cá chân của Mộ Trì kéo anh ta từ tầng 23 xuống , sau đó quăng lên xe rồi lại đưa đến cái tầng hầm tối đen này.

Mộ Trì từ đầu tới cuối chỉ có lẳng lặng ngồi trong một góc tiếp tục ôm lấy đầu gối, chung thủy không ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái.

Nhìn anh như vậy, Lăng Diệp cảm thấy tim hắn trong lòng nhói đau một cái , rồi hắn lại lập tức tự nhủ bản thân thức tỉnh, người trước mặt đây là kẻ thù của mình, nhất định không được bị hắn dụ.

Lăng Diệp cuối xuống chỗ Một trì, hai ngón tay cưỡng chế cầm anh , hắn cưỡng ép anh ngẩng đầu nhìn vào hắn.

Mộ Trì một chút cũng không kháng cự, ngoan ngoãn thuận theo ngãng đầu nhìn hắn, Lúc này trông đôi mắt màu hổ phách của Mộ TRì không chứ đựng một tia cảm xúc nào, không có yêu, không có ghét, một đôi mắt nhàn nhạt trống rỗng, như thể không còn linh hồn.

Lăng Diệp không hiểu, hắn không hiểu tại sao bản thân hiện tại lại tức giận như vậy. Rõ ràng Mộ Trì không nên có bộ dạng này, trước kia Mộ Trì của hắn sẽ không đối với hắn như vậy. Hắn Khi Mộ Trì cười, anh rất xinh đẹp, một nụ cười như ánh mặt trời ấm áp.

Hắn nhíu lại đôi mày kiếm , hung hăng tát vào mặt Mộ Trì một cái.

" bang"

Sau đó , trong tầng hầm đen tối trống trãi chỉ còn vang vọng lại âm thanh của những cái tát.

Mộ Trì bị tát ngã sang một bên , trên gò má xinh xắn ửng đỏ 5 dấu ngón tay. Nhưng anh vẫn giữ nguyên bộ dạng đó , ánh mặt rũ xuống, không cảm xúc , không nói một lời.

Lang Diệp khó có thể kiềm chế , giọng khàn khàn trầm thấp gầm lên với con người trước mặt nhìn không khắc gì con búp bê rách rưới. " Mộ Trì , Anh bị câm sao ?"

Mộ Trì khẽ nhướng nhìn người đàn ông trước mặt, rồi khe khẽ lắc đầu.

" Sao anh không lên tiếng ?" Lăng Diệp mạnh tay nắm lấy cầm anh , hắn lớn tiếng :" Anh ghét em , hận em , không muốn nói chuyện với em , phải không ?"

Cầm bị nắm đau không thể lắc đầu , Mộ Trì chỉ có thể rũ mắt xuống, gióng nói nhẹ nhàng " Không có"

Âm thanh phát ra của Mộ Trì rất nhỏ và yếu, cổ họng khô khốc sau một thời gian dài không uống nước khiến tim không khỏi Lăng Diệp đau nhói.

Lăng Diệp buông Mộ Trì ra, đứng dậy đẩy lùi hai bước, quay đầu , ánh mắt ra hiệu với vị bác sĩ mang hòm thuốc đang cách đó không xa. Bác sĩ khoác áo blue nhanh chóng kiểm tra vết thương cho cậu. Mộ Trì cũng ngoan ngoãn hợp tác để vị bÁc sĩ cặm cụi băng bó vết thương , dó cò đau thế nào thì cũng chỉ khẽ cắn môi dưới, tuyêt đối không chịu phát ra âm thanh. Cho đến khi vị bác sĩ muốn cởϊ áσ để kiểm tra vết thương , cậu cuối cùng cũng không nhịn được nắm lấy cỗ áo mình , lắc đầu ,cất giọng yếu ớt : " Không cần "

Lăng diệp vẫn luôn ở một bên nhìn nãy giờ , đọt nhiên bước tới cuối người hung hắng tát cho anh một phát " Ai cho phép anh có thể làm càn, dám ở trước mặt tôi nói muốn hay không ? Anh bất quá chỉ là sủng vật của tôi, không có quyền nói muốn hay không , Anh nghe rõ chưa."

Mộ Trì đương nhiên nghe rõ , nhưng vẫn còn cắn môi giữ chạt cổ áo của bản thân , không chịu buông ra một chút.

" Anh hiện tại muốn phản ? " Lăng Diệp lập tức nắm lấy tay Mộ Trì kéo ra , Tay còn lại nắm áo sơ mi của anh kéo " roẹt"

chiếc áo sơ mi giờ đây đã bị xé toạc.