chương 2

Mộ Trì bị lộ da làn da trắng nõn, trước ngực còn thêm những vết bầm đỏ tím chói mắt.Anh ẩn nhận không phát ra âm thanh, nhưng đôi tai đã ủng đỏ.

Đôi tai đỏ đỏ đáng yêu, khiến Lăng Diệp không khỏi muốn nhẹ ngành hôn chúng. Nhưng hắn phải kiềm lại. Hắn biết rõ đây chính là con trai kẻ thù, để anh tồn tại chính là để anh nếm trãi thống khổ cùng tra tấn.

Lăng Diệp nhấc tay Mộ Trì lên buộc chặt sợi dây xích hai bên vào hai cái đinh sắt được treo trên bức tường đá dưới tầng hầm khiến hai tai anh bị treo ngược lên.

Mộ Trì giãy dụa một chút cũng không , cam chịu nhắm mắt, cắn chặt môi dưới , cảm nhận từng tất da thịt trước ngực chưa từng bị ai khác đυ.ng vào thập phần mẫn cảm. Anh đau đớn nhẹ nhàng kêu rên um ư , sau đó lại cảm thấy thẹn mà mặt đỏ bừng đến tận cổ.

Mộ thị là tập đoàn lớn nhất tỉnh Z , có tiền lại có quyền , nam nhân như này thường thường có rất nhiều nữ nhân xung quanh, ngay cả dòng họ cũng chỉ toàn một đám phong lưu. Đặc biệt là anh họ của Mộ Trì đều là có tiếng trái ôm phải ấp vài em gái , một tháng có đến gần trăm bạn gái . Thế nhưng Mộ Trì này chỉ có thoát quần áo thôi cũng có thể thẹn thùng đến mức này ? Đây thật sự là con trai cưng của chủ tịch tập đoàn Mộ thị sao ?

Lăng Diệp ẩn ẩn có chút buồn cười, trong lòng lại có chút vui vẻ, nhưng sắc mặt vẫn một vẻ âm trầm.

Bác Sĩ nhanh chóng xữ lí miệng vết thương , băng bỏ hảo cho Mộ Trì rồi lại báo cáo tình hình cho LĂng Diệp rồi vội vang rời khỏi tầng hầm

Mộ Trì vẫn lặng lẽ ngồi trong góc, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía trước, những vết thương trên người tuy đã được băng bó nhưng trông anh chẳng khác gì một con búp bê bị hỏng đã được may vá lại. Búp bê đã bị hỏng, và ngay cả khi nó được sửa chữa, nó vẫn trông thật thê thảm.

Nhìn anh khắp người toàn thân đều bị thương , tạm thời không thể chạm vào anh. Lăng Diệp tiến tới gần xong lại cởi bỏ ổ khóa ở trên tường, chống tay xuống hỏi : " đã ba ngày anh chưa ăn , anh muốn ăn gì ? "

Bởi vì mới được băng bó vết thương hai đầu gối, chân của anh chỉ có thể duỗi thẳng không co gậ lại được. Đôi tay được thả rũ xuống , anh chậm rãi lắc đầu.

Nhìn thấy bộ dạng vô hồn của anh, Lăng Diệp không khỏi cảm thấy tức giận bùng nổ , hắn túm tóc mắng anh: "Nói đi! Về sau tôi hỏi anh cái gì nhất định phải biết trả lời, rõ chưa !!!"

Cuối cùng thì Mộ Trì cũng chậm chạp phản ứng, thờ ơ trả lời : " Tôi muốn uống nước "

Lúc này cũng mới chịu nói chuyện, Linh Diệp xoay người hướng một trợ lý, “Vương Đông, mang một cốc nước nóng và một bát cháo trắng.”

"Vâng. ”Trợ lý tên Vương Đông Mặc một bộ đồ màu hồng, ăn mặc có chút nữ tính, khẽ cúi đầu chào Lăng Diệp, xoay người bước ra khỏi tầng hầm.

Lăng Diệp lại liếc đến xem Mộ Trì một thân áo sơ mi rách rưới, lại trong tầng hầm này rét run lẩy bẩy. Hắn dứt khoát liền đem áo vét của bộ âu phục trên người choàng lên cho anh

Mộ Trì nhẹ giọng " Cảm ơn "

LĂng Diệp có chút giật mình, Mộ Trì vậy mà lại hướng hắn cảm ơn ?

Tuy Mộ Trì từ nhỏ đã được học hành tử tế, luôn rất tu dưỡng và lễ phép. "Tôi xin lỗi" và "cảm ơn" luôn thường trực trên môi. Nhưng ngay cả lúc này, anh ta vẫn sẽ nói lời cảm ơn với chính mình?

Anh ta vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra, mọi hành động và mọi lời nói của anh luôn có thể đập vào trái tim của LĂng Diệp, khiến trái tim LĂng Diệp thổn thức đập mạnh.

Cả hai đã ở bên nhau 8 năm, nếu không phải mối hận thù của gia tộc quá lớn, Lăng Diệp suýt nữa đã muốn nắm tay anh.

Chỉ một lúc Vương Đông không mất nhiều thời gian để bưng nước ấm và cháo trắng mà Linh Diệp yêu cầu.

Lăng Diệp trước hết cho anh uống nước, vì quá lâu ngày , Mộ Trì chỉ một hơi là uống cạn cốc nước.

Mộ Trì có ngón tay trên một bàn tay đều bị gãy, lúc này đã bị băng và nẹp cố định vững chắc, tay kia tuy rằng có thể sử dụng được, nhưng lòng bàn tay sau cũng bị băng bó quấn lấy, kỳ thực tốt nhất không nên cử động. , nếu không, vết thương sẽ bị tác động. Nó cũng có thể bị rách ra khiến anh đau đớn.

LAng Diệp không hiểu tại sao mình lại nghĩ nhiều đến một món đồ chơi như vậy, thậm chí hắn còn múc một thìa cháo và thổi nhẹ lên môi hắn, cảm thấy nhiệt độ của cháo hảo liền đúc đến bên môi Mộ Trì.

Anh cũng ngoan ngoãn húp cháo.

Lăng diệp trong lòng như bị cái gì chạm vào tâm khẽ động, vì thế cẩn thận mà một muỗng một muỗng uy anh uống cháo.Cháo nhạt nhẽo và vô vị, nhưng anh từ đầu đến cuối đều ngoan ngoãn chỉ cần Lăng Diệp đút là anh sẽ ăn, cứ như thể anh là người máy được lập trình tự động phục vụ chủ nhân.

Lăng diệp đem một chén cháo đều uy hết , hỏi: “Còn đói?”

Mộ Trì lắc đầu.

Lăng Diệp đứng dậy đưa chiếc bát trống cho tùy tùng phía sau, giơ cổ tay lên liếc nhìn đồng hồ đeo tay, hỏi: "Vương Đông, xe chuẩn bị xong chưa?"

"Lăng tổng, xe đã sớm chuẩn bị tốt, hội nghị thời gian cũng không còn nhiều lắm." Vương Đông cung cung kính kính hồi đáp, "hiện tại xuất phát vừa vặn."

Lăng diệp khẽ gật đầu, trên khuôn mặt đẹp đẻ như được điêu khắc khéo léo lại không để lộ ra bất cứ cảm xúc nói : " Vương Đông, phái người đến nhìn anh ta thật tốt. Tôi không muốn khi quay lại xem có chuyện gì xãy ra đâu "

" Vâng"

........

Lăng Diệp đến đảo T để họp, hơn nữa cuộc họp kéo dài mấy ngày, mấy ngày nay không ai quấy rầy Mộ Trì, bất quá chỉ có bác sĩ đến thay thuốc thường xuyên để kiểm tra thể trạng, và còn người hầu của Lăng gia sẽ xuống đem theo ít đồ ăn một ngày 3 lần.

Dưới tầng hầm giam cầm còn có nhà tắm và nhà vệ sinh, sợi dây xích trên người mụ Mộ Trì chỉ dài để hắn đủ lôi sợi xích vào hố xí. Nhưng bác sĩ dặn không được tắm ngay sau khi xử lý vết thương, mấy ngày nay anh đều không tắm, khắp người cảm thấy rất khó chịu ray rứt.

Mãi cho đến khoảng một tuần sau, vết thương trên người của Mộ Trì cơ bản đã đóng vảy và bắt đầu lành lại, cuối cùng thì anh cũng không nhịn được đi tắm, nước ấm trên người rất thoải mái, sợi dây xích sắt trên tay anh ấy cũng đã được rửa sạch bằng nước nóng.

Anh mở nước, tiếng nước xã quá lớn khiên anh không hề nhận ra bước chân của một người khác.

Mộ Trì vẫn còn đang tắm rữa thì bất ngờ bị ôm lấy.