Chương 3

Mộ Trì giật nãy mình xoay người lại, thế nhưng lại là trợ lí của Lăng Diệp, Vương Đông, cậu nhanh chóng đẩy hắn ra, cảnh giác lùi lại về phía sau. Tuy nhiên chân của Vương Đông lại vừa vặn dẫm lên sợi dây xích sắt nối ở mắt cá chân Mộ Trì, cũng vì sợi dây xích mà cậu không thể nào rút lui.Vương Đông nhếch môi giễu cợt, lại vươn tay ra bắt lây Một Trì, Một Trì lúc này đã không còn chỗ nào để trốn, anh cắn căn môi, giơ cánh tay lên nhanh chóng bắt lấy cánh tay của Vương Đông đang tiên về phía mình, rồi nhẹ nhàng nhấc tay hắn lên.

" Bốp" một tiếng, Vương Đông bị hất văng xuống sàn phòng tắm.

Hóa ra kẻ nhìn có vẻ nhu nhu nhược nhược hay bị người ta bắt nạt này cũng khó đối phó như thế. Vương Đông lớn giọng gọi bảo về bên ngoài :" Hắn không chịu phối hợp, máu tiến vào bắt lấy hắn"

bảy tam tên bảo về liền cùng vọt vào, Mộ Trì song quyền cũng khó chống lại, liền bị ấn xuống sàn.Vương Đông từ trên mặt sàn bò dậy "Phi" một tiếng khinh miệt, hướng bụng nhỏ của Mộ Trì đá mạnh " Ngươi dám cho ta một cái tát"

Mộ Trì khịt mũi chẳng nói gì.

Hai tên vệ sĩ Mộ Trì xuống, hai tên khác lại mở xiềng xích trên tay và chân cậu, lại từ phía sau tiếp tục còng lấy hai tay, tiếp đó lại đè cậu cưỡng ép tắm rữa sạch sẽ rồi lấy một cái khăn tắm màu trắng cực đại , bọc lấy cậu, trực tiếp diều cậu ra khỏi tầng hầm.

Mộ Trì hoàn toàn không biết chuyện gì đang diễn ra, chỉ biết đã lâu vẫn luôn sống trong tầng hầm tối, bây giờ lại bị ánh sáng mãnh liệt bên ngoài kí©h thí©ɧ khó mở được đôi mắt, chỉ có thể nhắm mắt lại rồi được dẫn đến một can phòng.

Trên lầu hai của tòa nhà, bọn họ mở của một gian phòng, hướng Mộ Trì đến cái giường lớn mềm mại quăng vào, sau đó lập tức đóng cửa ra ngoài.

Mộ Trì vẫn còn bị còng tay sau lưng, muốn ngồi dậy cũng thật khó, chỉ có thể nằm dài trên giường, ngây ngốc nhìn căn phòng xung quanh.

Gian phòng này quả thật rất lớn , còn có một tấm rèm rộng lớn che phủ cả một bức tường, rất có thể là một cái cửa kính rất lớn kéo dài từ trần nhà đến sàn.

Lăng Diệp bình thường rất thích cửa sổ, để có thể ngắm nhìn khung cảnh cùng đón nhận ánh sáng từ mặt trời, cho nên mới xây trong phòng này một cái cửa kính.

Giờ phút này , cửa kính vẫn bị rèm che kín, căn phòng thì tối đen như mực, cơ hồ so với lúc Mộ Trì bị giam cầm dưới tầng hầm cũng không khác nhau là mấy.

Điểm khác biệt duy nhất là ở đây có một chiếc giường mềm mại, không như dưới tầng hầm kia, vừa lạnh lẽo vừa cứng nhắc.

Mộ Trì đã lâu không thể ngon giấc dưới tầng hầm ẩm thấp lạnh lẽo kia, nằm một lúc trên giường cũng cảm thấy buồn ngủ, đôi mắt nheo lại, bất giác ngủ thϊếp đi.

Khi Mộ Trì mở mắt ra lần nữa, căn phòng vẫn còn tối ôm, chỉ là trên đầu giường có bật một cái đèn ngủ nhỏ với ánh sáng vàng nhạt. Hai tay bị còng sau lưng, bị chính mình đè lấy giờ đây trở nên tê dại tới mức cậu gần như không thể cảm nhận được chúng.

Trước mặt anh giờ đây là một người nam nhân , thân khoác bộ áo ngủ, đôi mắt vẫn luôn nhìn lấy mình, không biết hắn đã nhìn cậu bao lâu.

Mộ Trì nâng mắt lên nhìn Lăng Diệu, ánh đèn vàng nhạt cũng không thể nào làm dịu đi ngũ quan sắc sảo của hắn, tuy rằng khuôn mặt có mười phần tuấn mĩ nhưng lại khiến cho cậu cảm thấy sợ hãi.

Mộ Trì thật sự muốn trốn , nhưng bản thân lại không thể cử động.

Lăng Diệp hơi hϊếp đôi mắt, nhàn nhạt hỏi: "Tỉnh rồi? Anh nhiều ngày ở dưới tầng hầm ngủ như vậy bậy giờ còn muốn tôi chờ anh ?"

Mộ Trì thầm nghĩ, cậu cũng không phải cố ý ngủ, với lại hắn hoàn toàn có thể đánh thức cậu dậy. Nhưng cũng chỉ im lặng không nói.

LĂng Diệp túm lấy vai của Mộ Trì, mạnh mẽ lôi cậu dậy, đối với cậu lớn tiếng " LẠi còn muốn giả câm? Tôi ngay bây giờ không ngại lập tức cắt đầu lưỡi anh đâu!!"

Mộ Trì nhướng mắt, vẫn giữ bộ dạng bướng bỉnh không chịu khuất phục, chung thủy không mở lời.

Thật chất, tính tình Mộ Trì vẫn luôn rất tốt, chỉ cần người khác không đòi hỏi quá nhiều cậu có thể ngoan ngoãn thuận theo, mấy ngày nay cũng không có chút nào phản kháng. Thế nhưng lúc này, Mộ Trì không thích nhất chính là bị người ta uy hϊếp khuất phục.

" Hảo, quyết không nói lời nào đúng không ? "LĂng Diệp hung hăng xé khắn tắm trên người Mộ Trì, sau đó đè anh xuống " Có bản lĩnh thì đêm nay đừng hòng mở miệng cầu xin tôi tha thứ!"