Chương 4

Những ngày vừa qua, Mộ Trì bị đã kích quá mức trầm trọng, hỗn loạn, tê dại, linh hồn như chết đi, không yêu, không hận, không vui, không buồn, cậu chỉ tồn tại như một cái xác không hồn.Mộ Trì vốn tưởng bản thân chỉ có thể mơ mơ hồ hồ sống như vậy cho tới chết.

Tuy nhiên , khoảng khắc bị Lăng Diệp ấn ở trên giường , Mộ Trì thực sự luống cuống.

Mộ Trì tuy chưa từng làm chuyện thân mật với ai bao giờ, trong lòng ẩn ẩn một tia bất an, tựa hồ đã đoán được Lăng Diệp sẽ làm gì cậu.

Từ lúc cậu rơi vào tay hắn, cậu có thể chịu đựng được bất kì sự sĩ nhục, sự tra tấn hành hạ nào mà hắn mang lại, nhưng duy nhất chỉ có chuyện này là không thể chịu được.

Mộ Trì không khỏi cảm thấy hoảng hốt cùng sợ hãi.

Cảm giác bất an ngày càng lớn dần theo từng động tác của Lăng Diệp sau lưng cậu, Mộ Trì không có khả năng chính mình nhìn tới LĂng Diệp đang làm gì, cũng không thể biết hắn sẽ tiếp tục làm gì.

【 khụ, không được viết dưới cổ, tạm chấp nhận tạm chấp nhận đi. 】 ( ý tác giả là không được viết h miêu tả dưới cổ )

Mộ Trì chạm đến giới hạn của sự sợ hãi, cậu duỗi thẳng cổ, cuối cùng cũng chịu mở miệng yếu ớt cầu xin : " Lăng Diệp.... đừng.... làm ơn"

Bất an, hoảng hốt..... Mộ Trì chưa bao giờ trãi qua cảm giác sợ hãi như vậy.

Tuy nhiên Lăng Diệp lúc này đã hai mắt đỏ hoe, căn bản là không thể dừng lại , sau đó liền hung hăng đâm mạnh vào.

Thống khổ quá lớn khiến Mộ Trì phải duỗi thẳng cổ , tại nơi yết hầu không chịu được hét lên một nữa tiếng kêu thảm thiết rồi tiếp tục cố chấp nuốt xuống.

Đau đớn thể xác vào khắc này sao có thể so sánh được với nổi tủi nhục trong tim cậu.

Lăng Diệp vẫn tiếp tục thô bạo dày vò cậu, thân thể vốn còn chưa kịp lành lại hoàn toàn , giờ lại mang thêm trên mình những vết thương mới.

Mộ Trì cảm thấy mi mắt chính mình nặng trĩu, bản thân ngất đi mấy lần rồi tỉnh lại.

Trong khi đó hành động tra tấn của Lăng Diệp trước sau chưa hề ngừng lại.

Mộ Trì không muốn bản thân trước mặt hắn là bộ dạng yếu đuối, nhưng nước mắt vẫn không ngăn được từ trên khóe mi chảy xuống.

Thấy nước mắt của cậu, trong lòng Lăng Diệp không khỏi thắt lại " A Trì ?"

Mộ Trì không nói, đáp trả hắn chỉ có hai hàn nước mắt thanh lệ không tiếng động chảy xuống từ nơi khóe mắt.

Lúc trước, mặc dù hắn nắm Mộ Trì trong tay nhưng vẫn chưa từng chạm vào cậu, đối với Mộ Trì đây chính là lần đầu tiên, tiếc là lại trong hoàn cảnh như bây giờ.

Lăng Diệp bỗng cảm thấy tim như bị giằng xé, liền đem Mộ Trì bế lên, kéo tới ôm trong lòng.

Giờ phút này, cậu đã lấy được bình tĩnh, khôi phục lại bộ dáng hồn phách thất lạc như mọi ngày.

LĂng Diệp ôm lấy người trong lòng ngực, lại hôn hôn, ôn nhu tháo ra chiếc còng trên tay cậu, đem hai tay của cậu nắm trong lòng bàn tay. Cổ tay của Mộ Trì cũng vì lúc nãy giãy giụa mà bị thương dẫn đến một mãnh huyết nhục mơ hồ.

LĂng Diệp đứng dậy đi lấy hòm thuốc, dùng oxy thay cậu nhẹ nhàng lau miệng vết thương, dùng băng gạc băng lại kỹ lưỡng.

Mộ Trì một mực an tĩnh, vẫn luôn mặc hắn tùy ý đùa nghịch.

Kể từ ngày cậu bị Lăng Diệp giam cầm tới nay, trên mặt cậu bất quá chỉ có vẻ sợ hãi cầu xin tha thứ , còn lại hoàn toàn không có lấy một tia biểu cảm.

Trong lòng LĂng Diệp dâng lên cảm giác thất vọng mất mát.

Rõ ràng cậu đang trong lòng ngực hắn nhưng hắn vẫn cảm thấy cậu rất xa rất xa.

Rõ ràng đã đem cậu giam cầm bên chính mình nhưng tụa như đã vĩnh viễn mất đi.

LĂng Diệp không còn chạm vào Mộ Trì nữa, hắn để cậu nằm ngủ trên giường của chính mình, lại lấy chăn đáp cho cậu cẩn thận, chính hắn lại chạy đến phòng khách ngủ một đêm.

________

Sáng sớm, nắng mai chiếu lên khuôn mặt, thực là thoải mái.

Mộ Trì thích cảm giác được đánh thức bởi ánh nắng ban mai, trong lòng không khỏi dâng lên niềm hạnh phúc khó tả. Chỉ là trong tầng hầm ẩm thấp tối tăm kia vẫn luôn không nhìn thấy ánh sáng mặt trời, khiến cậu gần như quên đi cảm giác hạnh phúc này.

Mộ Trì nhẹ nhàng mở mắt ra, bóng dáng mảnh mai xinh đẹp của cậu đều thu vào đôi mắt của hắn.

Lăng Diệp đã mặc chỉn chu áo sơ mi cùng cà vạt, tay còn nâng lên mở rèm cửa cho cậu.

Bên ngoài cửa sổ là hàng rào sắt ngang dọc, vây lấy căn phòng thành một cái l*иg giam. Một chi tiết xấu như vậy rõ ràng không phải là theo bản vẽ kiến trúc ban đầu của biệt thự, hẳn là mới được bổ sung không lâu.

Lăng Diệp xoay người lại, thấy Mộ Trì đã tỉnh táo, liền nói :" Từ nay, anh liền ở chỗ này, trước tiên là đi rửa mặt sạch sẽ, lát nữa sẽ có người mang đồ ăn tới"

Mộ Trì nghe xong ngần ngơ gật đầu, trong mắt vẫn không có lấy một tia cảm xúc.

LĂng Diệp thấy vậy cũng không muốn so đo với cậu, tựa hồ như hắn vẫn còn việc phải làm, căn dặn xong chuyền này liền nhanh chóng ra khỏi cửa, tiếp đến là âm thanh khóa trái cửa vang lên.

Phòng mà Mộ Trì ở có nhà vệ sinh, phòng tắm và phòng làm việc riêng, còn có ban công nhỏ thông với phòng làm việc, ngoài ra ban công cũng được ngăn bằng hàng rào sắt như cửa sổ cao từ trần đến sàn.

Mộ Trì biết cửa khóa không ra được, cửa sổ và ban công đều bị hàng rào sắt vây kín, muốn thoát cũng không thể thoát.

Nhận thức được tình hình hiện tài của bản thân, Mộ Trì cũng không rãnh tìm chết, không chạy trốn, khóc nháo lại càng không, còn ngoan ngoãn mặc vào áo sơ mi cùng quần tây đã được Lăng Diệp chuẩn bị tốt nơi đầu giường, đi vào phòng tắm , tắm rửa sạch sẽ....thời điểm cậu vừa rời phòng tắm liền nghe thấy tiếng mở cửa, quả nhiên là có người làm bưng đồ ăn đến.

Vậy mà lại là món cá hồi salad trái cây yêu thích của Mộ Trì, kèm theo một ly sửa bò nóng .

Mộ Trì ngồi ngoài ban công, vừa có thể phơi năng sáng sớm, vừa ăn sáng, vừa ngắm cảnh vật bên ngoài hàng rào sắt kia. Từng động tác ăn uống của cậu thập phần tao nhã, ngồi một chỗ ăn tự nhiên cũng trở thành một cảnh đẹp. NHìn không ra là thứ đồ chơi bị người ta cầm tù, phảng phất hình ảnh của một công tử phong độ nhẹ nhàng.

_____

Lăng Diệp rời phòng , không quên khóa trái cửa lại, vẻ mặt liền trở nên lạnh lùng xa cách, hắn bước chân xuống lầu nơi Vương Đông bị hai vệ sĩ ép đến đại sảnh.

Vương Đông hiển nhiên vẫn không biết chính mình vì sao đột nhiên bị bắt, khi nhìn thấy LĂng Diệp, gã liền nom nớp lo sợ mà kêu lên : " LĂng tổng..."

Lăng Diệp như mới phảng phất nhớ đến sự tồn tại của hắn, nhàn nhạt hỏi : " Vương Đông, nói hôm qua ngươi đã làm gì?"

Ngữ khí của LĂng Diệp mười phần áp chế, giống như một bậc hoàng đế vô song, da đầu Vương Đông không khỏi tê dại một hồi , run giọng nói :" Lăng tổng..."

Lăng Diệp tiếp tục lạnh giọng hỏi :" Ngày hôm qua, là cái tay nào chạm vào hắn? Còn cái chân nào dám đá vào hắn?"

" LĂng tổng, tôi....." Vương Đông lúc này mới ý thức được LĂng Diệp là vì chuyện gì, trong lòng nhất thời hoảng hốt. Chẳng lẽ LĂng tổng mang chính mình bắt tới chỉ vì hôm qua bản thân mình ở dưới tầng hầm ôm người kia một chút, còn có đá hắn một cái? Đó chẳng phải chỉ là món đồ chơi mà Lăng tổng mang về để trút giận trả thù nhà họ Mộ sao ? Chẳng lẽ lại không được chạm ?

Trán Vương Đông chảy mồ hôi lạnh, run rẩy nói :" Lăng tổng, ngày hôm qua hắn phản kháng đến quá lợi hại thật sự không có cách nào…… Tôi chỉ là dựa theo mệnh lệnh hành sự, hắn nhất định là ghi hận trong lòng mới cùng Lăng tổng khuếch đại sự thật……”

" Anh ta cái gì cũng chưa nói" LĂng Diệp nhàn nhạt nói " Bất quá máy ghi hình tôi lắp ở trong phòng tắm cũng không bị mù "

Nghe thấy lời này, chân Vương Đông liền mềm nhũn, quỳ xuống mặt sàn:" Lăng tổng , ta sai rồi, dù gì ta cũng là thuộc hạ theo ngài nhiều năm cầu ngài tha thứ ....."

LĂng Diệp gật gật đầu nói :" Xem ra ngươi cũng theo ta được ba năm. ta cũng không làm khó ngươi, chỉ lấy đi một tay cùng một chân, không được đưa đi cầm máu cùng chữa trị."

Nếu bị chặt đứt một cánh tay cùng một chân , còn không được đi cầm máu và chữa trị chẳng khác nào bản thân bị chết do mất máu. Cái chết này quả thật kéo dài và thống khổ, so với trực tiếp đem gϊếŧ chết còn không bằng.Vương Đông sợ tới mức sắc mặt xanh mét, không ngừng quỳ xuống dập đầu xin tha " Lăng tổng tha mạng, Lăng tổng tha mạng...."

LĂng Diệp cau mày, mất kiên nhẫn :" Ồn quá, dẫn hắn đi"

_____

Sau khi hưởng thức xong buổi sáng, Mộ Trì vẫn ngồi bên ban công hưởng thụ một chút, đột nhiên lại thấy một người đàn ông toàn thân bê bết máu, tay chân còn bị cụt lủn, bị kéo lê lết từ dưới lầu ra ngoài, dạ dày Mộ Trì không khỏi một trận cuồn cuộn, bữa ăn sáng mới nuốt vào cũng muốn một trận nôn khan ra ngoài.

Lúc này, LĂng Diệp vừa vặn đẩy cửa bước vào, nhìn thấy cảnh tưởng dưới lầu, thấp giọng mắng " Phế vật"

Mộ Trì lại còn tưởng hắn đang chửi chính mình không chịu nổi cảnh máu me, liền khẽ ho một tiếng, thấp giọng khẽ cười " Ai còn có thể sao sánh với ngươi , LĂng Diệp, ngươi quả nhiên đủ hung ác tàn nhẫn , gϊếŧ người không chớp mắt"

LĂng Diệp cau mày lại, đôi mắt nhìn chằm chằm Mộ Trì, sâu kín hỏi :" Anh nói cái gì?"