Chương 5

Trong những năm qua, Lăng Diệp không ngừng rèn luyện cho bản thân trái tim cứng rắn bất động. Mọi người xung quanh nói đều nói hắn tàn nhẫn , Lăng Diệp mắt còn không thèm chớp một cái, đối với hắn chẳng khác nào lời nói đùa thoảng qua tai. Nhưng lần này cố tình người nói lại là Mộ Trì, từng từ từng chữ của cậu đều như con dao cứa vào tim hắn. Còn chưa nói đến, cha mẹ cậu là do chính tay hắn hãm hại, cậu nói những lời này quả thật không sai.

Cho nên mấy ngày nay nhìn cậu thoạt có vẻ ngoan ngoãn, không khóc không nháo, không tìm mọi cách chạy trốn hóa ra là vì trong lòng cậu xem hắn như ác ma gϊếŧ người không chớp mắt, vẫn luôn hận hắn đến thấu xương ?

Ra là trước giờ vẫn luôn ẩn nhẫn, hận hắn đến tột cùng?

Lăng Diệp gắt gao nhìn vào Mộ Trì, nhưng Mộ Trì không nhìn hắn, cậu chọn quay mặt về hướng khác.

Lăng Diệp vẫn chằm chằm nhìn cậu, lời nói đã mang theo chút hơi phẫn nộ " Anh không nên ép tôi đưa anh xuống tầng hầm một lần nữa"

Mộ Trì nâng mắt lên nhìn người đối diện, giọng nhàn nhạt đáp " Dù gì cũng không phải là trước đây chưa từng bị nhốt"

" Hơn nữa , đem ta tại chỗ này nhốt lại có gì khác nhau ? Không phải chỉ là đổi địa điểm cầm tù ta thôi hay sao ?" Mộ Trì của ngày hôm nay như có thêm sinh khí, thậm chí còn không sợ hãi đối đầu với Lang Diệp, lạnh lùng nói " Nếu ngươi đã thích gϊếŧ người như vậy, tại sao còn không ngay lập tức gϊếŧ ta? Ngươi là không dám gϊếŧ ta đúng không ? Ngươi gϊếŧ người không chớp mắt, nhưng không muốn vứt bỏ đi sĩ diện của mình, ngươi là đang sợ người ngoài sẽ đồn thổi là lòng lang dạ thú lấy oán báo ơn ..."

"Mộ Trì!" LĂng Diệp không chịu được mà đưa tay nắm chặt lấy cổ của Mộ Trì, trong mắt ngập tràn tơ máu đỏ. Khuôn mặt Mộ Trì bị bóp chặt cũng trở nên ửng đỏ, mặc dù bị bóp chặt trong lòng bàn tay Lăng Diệp nhưng cậu một chút cũng không phản kháng, chỉ nhắm lại hai con mắt.

Lăng Diệp dường như bừng tỉnh, cậu là đang cố ý chọc hắn phát tức, tự mình tìm đến cái chết.

Lăng Diệp nhanh chóng buông tay ra, Mộ Trì đã không còn sức đứng vững mã ngã xuống đất. Thấy vậy, LĂng Diệp lại nhanh chóng bế người Mộ Trì lên , ôm vào trong lòng, hắn ôm cậu ngang qua thư phòng, rồi lại ném lên giường trong phòng ngủ.

" Nghe ta nói, đừng có nghĩ đến chuyện chọc giận ta để tìm chết" LĂng Diệp đối diện với người trên giường , giọng nói không chút lưu tình" Nếu không ta thật sự không ngại làm cho ngươi khóc một lần giống như tối hôm qua"

Được nhắc lại chuyện tối qua, Mộ Trì hai mắt nhất thời trừng lớn, rốt cuộc cũng có chút hoảng hốt, sỡ hãi co rút người lại.

Lăng Diệp biết cậu là đang sợ chuyện gì, nhất định là do tối hôm qua hắn làm cậu hung hăng đến quá mức, nhưng lúc này hắn thực sự không đem cậu làm, chỉ rũ mắt nhìn cậu, liền đóng cửa rời đi.

Công ti còn một đống sự vụ cần hắn giải quyết, kì thực hắn rất bận.

Sau khi LĂng Diệp rời đi, Mộ Trì vẫn sững sờ trên giường một hồi mới ngẩn ngơ ngồi đạy.

Vết thương trên cơ thể cậu gần như đã hoàn toàn bình phục, hiện tại cũng không còn bị xiềng xích trói buộc, đây là cơ hội hoàn hảo để có thể chạy trốn.

Mộ Trì không phải là một người vô tâm, cha mẹ đều đã bị hại chết, không biết hiện tại thế nào, liệu có được đem đi an táng ở địa phương nào đó, thật sự không thể không trốn đi xem. Với tính hình hiện tại, Lăng Diệp còn đang hận gia đình cậu thấu xương, nhất định sẽ không để cậu có thể đi xem qua. Mộ Trì quyết định chính mình tìm đường trốn, cậu muốn nhìn thấy nơi cha mẹ cậu được an táng.

Sau đó, có lẽ sẽ quay trở lại để hắn tùy ý tra tấn bản thân.

Những người thân yêu nhất của cậu đều đã ra đi, kể cả Lăng Diệp, người cậu yêu và cũng là người yêu cậu đã chẳng còn tồn tại ( kiểu LĂng Diệp khác xưa á), tâm Mộ Trì sớm đã nguội lạnh. Những ngày qua, không phải cậu không nghĩ đến việc tự kết thúc bản thân, nhưng cũng có lúc lại muốn tiếp tục sống. Lí do muốn sống lại khiến cậu nực cười, cậu vậy mà lại muốn ngắm nhìn Lăng Diệp thêm vài lần nữa, mặc kệ hắn mỗi ngày đều tra tấn cậu.

Mộ Trì thầm nghĩ, nếu Lăng Diệp có thể lấy việc hành hạ cậu mà cảm thấy thống khoái, vậy cứ xem như việc cậu còn sống trên đời là làm việc tốt đi. Chịu đựng hắn hành hạ đến chết, xem như chính mình chuộc hết lỗi lầm của cha mẹ cậu năm đó. Hi vọng họ có thể đến được thiên đường, chỉ một mình cậu chịu sự dày vò của địa ngục là quá đủ.

Quan sát một lát, từ cổng chính không hề có lối thoát, khắp nơi đều có bảo vệ trông coi.Mộ Trì đừng dậy, tiến tới phía cửa sổ lớn, tỉ mỉ kiểm tra hàng rào sắt ngoài cửa sổ, đều là vật liệu mới, hiển nhiên là vì Lăng Diệp cố ý chuẩn bị để cầm tù chính cậu, không có khả năng tìm thấy chỗ nào bị lỗi.

Tuy nhiên, Mộ Trì đã phát hiện những hàng rào sắt này không phải là đều bị phong kín, mà là có khóa lại. Chỉ cần bản thân có thể tìm cách mở khóa là có thể trực tiếp mở hàng rào sắt và thóa chạy.

Nói một cách xấu hổ, Mộ Trì không phải là chưa từng cạy ổ khóa. Trước đây, khi còn ở trường, có một số bạn học nghịch ngợm chạy đến phòng thiết bị chơi, lại còn không cẩn thận đem bản thân nhốt ở bên trong. Mộ Trì vì muốn giúp các bạn trở ra an toàn đã lấy dây sắt cạy ổ khóa, còn rất thành công mở được cửa.

Vì vậy khi nghĩ đến việc cạy ổ khóa, Mộ Trì liền nhìn quanh phòng một lần, nhưng cả phòng đều trống trơn, căn bản không thể tìm ra được sợi dây thép.

Cuối cùng Mộ Trì ở trên kệ sách phát hiện được một món đồ trang trí thủ công_ hình hai con người nhỏ bé càm ô ngòi kề gần nhau, mà cán ô lại là sợi dây sắt mỏng.

Thứ này nhìn có chút quen mắt, nhưng Mộ Trì không có thời gian để suy nghĩ nhiều, nhanh chóng dùng sức tháo ô ra khỏi tay cầm của nhân vật, sau đó liền mở cửa sổ, cẩn thận dò xét một hồi ổ khóa của hàng rào sắt.

Cậu cần nghiên cứu cách mở ổ khóa, cũng cần phải quan sát tình huống dưới lầu, phòng ngừa tình cảnh nhân viên bảo vệ thỉnh thoảng đi tuần phát hiện cậu đang cạy khóa bỏ trốn.

Sau một phen quàng quại, ổ khóa quả nhiên được Mộ Trì cạy mở. Mộ Trì nhẹ nhàng đẩy ra cửa sổ và hàng rào, may mắn thay cửa sổ bên này đối diện với cửa sau của biệt thự, nhìn chung tuần tra ở khu cửa trước có phần nghiêm ngặt hơn.

Lợi dụng bảo vệ vừa xoay người bỏ đi, Mộ Trì nhanh chóng nhảy từ lầu hai xuống.

Thân thủ của Mộ Trì cũng khá tốt, bởi vì sự nghiệp của gia đình không nhỏ mà không tránh khỏ nhiều lúc bản thân cậu sẽ gặp nguy hiểm. Để cậu có đủ khả năng tự vệ cho chính mình, từ nhỏ cha mẹ cậu đã cho cậu theo học kỹ năng tự vệ.

Mộ Trì thoạt nhìn hiền lành văn nhã lại an an tĩnh tĩnh, nhưng thật ra bình thường ,cậu có thể cân được mười thanh niên cường tráng.

Để không gây ra thêm phiền toái, Mộ Trì thật cẩn thận tránh đi nhân viên bảo vệ đang tuần tra, đi vòng qua phía sau bức tường biệt thự, trèo qua bức tường thành rồi tẩu thoát.

Tuy nhiên, Mộ Trì chỉ mới vừa nhảy xuống tiếp đất, sau lưng liền có tiếng chuông báo động in ỏi vang lên.

Nguyên lai, biệt thự của LĂng Diệp chứa nhiều bí mật bị che giấu, thậm chí còn có một kết giới vô hình được dệt lên , hoạt động dựa trên tia cảm ứng của con người. Nếu không có bảo vệ tắt đi hệ thống rào chắn, những trường hợp ra ngoài như cậu mà không đi bằng cửa chính, chuông báo động lập tức sẽ cảnh báo.

Bây giờ thoát cũng đã thoát được, cậu cũng không quản được nhiều, Mộ Trì nhìn về hướng rừng cây sau khu biệt thự, giang hai chân liều mạng chạy.