Chương 6

Bởi vì Lăng Diệp chưa bao giờ nghĩ đến sẽ cho Mộ Trì ra khỏi cửa, nên hắn chỉ chuẩn bị cho cậu một đôi dép để đi trong nhà. Nhưng mang dép lê hành động không tiện, Mộ Trì chỉ có thể chạy trốn bằng chân trần.Mộ Trì ở trong rừng cây chạy một mạch, dưới chân lại từng đợt đau đớn xuyên thấu, không biết đôi chân chính mình đã bị bao nhiêu bụi qua cắt qua, không biết là đôi chân bây bây giờ có bao nhiêu thê thảm không dám nhìn qua.

Mộ Trì chỉ biết chạy thục mạng, cách tiếng chuông cảnh báo ngày càng xa.

Mộ Trì vốn là cố ý chạy vào trong rừng. Nếu lựa chọn đi về phía đường bằng phẳng xe có thể chạy, thì chính cậu không thể chạy nhanh qua khỏi xe ô tô, nhất định sẽ lại bị bắt nếu không chạy đi thật xa.

Tuy nhiên , chọn chạy về phía rừng cây thì khác, trong rừng vô pháp lái xe, chỉ cần Mộ Trì có thể chạy hết sức, người bình thường rất khó có thể đuổi kịp.

Hơn nữa cũng không cần lo lắng về các thiết bị chụp ảnh trên không của Lăng Diệp có thể chụp được chính cậu khi ở trong rừng.

______

Quả thật Mộ Trì suy xét rất chính xác, sau khi phát hiện người đã không còn nữa, quản gia liền nhanh chóng gọi điện thông báo tình hình với Lăng Diệp, hơn nữa còn nói ra phỏng đoán cậu có thể chạy về hướng rừng cây, bởi vì không có ảnh chụp tung tích của cậu trên các thiết bị, nếu là trong rừng, không có khả năng chạy xe vào, thuộc hạ của hắn cũng không thể đuổi kịp người.

Lăng Diệp nghe xong lạnh lùng quát lại đầu dây bên kia:" Tiếp tục tìm". Liền cắt đứt điện thoại, tự hắn trở về đuổi theo.

_____

Mộ Trì vẫn luôn chạy suốt quãng đường, mặc dù mệt đến kiệt sức , cũng không dám dừng nghỉ một chút.

Chạy từ lúc trời còn sáng đến lúc trời trở tối, Mộ Trì dựa vào kí ức tìm đến một tiểu khu bình thường trong trung tâm thành phố, hướng về phía một tòa nhà, dừng lại trước một cánh cửa, sau đó gõ gõ cửa.

Cánh cửa" ken két" một tiếng được mở ra, mở của là một thanh niên trẻ tuổi, còn đang mặc đồ ngủ ,dáng người cao gầy, mặt mày tuấn lãng, tóc còn hơi hơi ướŧ áŧ, hẳn là mới vừa tắm rửa xong.

Nhìn thấy được Mộ Trì, hắn lắp bắp kinh hãi, sững sờ trong chốc lát, tỏ vẻ không dám tin hỏi: " Trì Trì ?"

Mộ Trì thấy hắn liền khẽ gọi " Hạo Nhiên ca ca". Sau đó trước mặt cậu trở nên tối sầm, đột ngột hôn mê bất tỉnh.

Cố Hạo Nhiên nhanh chóng bắt lấy Mộ Trì đỡ vào lòng, cảnh giác nhìn xung quanh, sau khi chắc chắn không có người , mới nhanh chóng đóng lại cánh cửa.

Cố Hạo Nhiên đỡ Mộ Trì vào trong phòng mình, rồi cho cậu nằm xuống, còn anh ta thì kiểm tra cho cậu một phen. Trên cơ thể quả thật có nhiều vết thương chồng chất, nhưng cũng may là không có nội thương, hơn nữa các vết thương trầy da nghiêm trọng cũng đã đóng vẫy khép lại, các ngón tay bị thương cũng đang được khôi phục gần lành như trước. Xem ra tên ác ma Lăng Diệp còn có chút kiềm chế, mấy ngày gần đây hắn không có tra tấn .

Tuy nhiên, bởi vì chân không có mang giày, lòng bàn chân Mộ Trì đã bị rách hoàn toàn, còn đầm đìa vết máu, nhìn vào không khỏi ái ngại.

Cố Hạo Nhiên khẽ cau mày nhìn Mộ Trì, liền đứng dậy đi lấy hòm thuốc, thay cậu xữ lí miệng vết thương một lúc, đem hai chân cậu hảo băng bó.

Mộ Trì trong cả quá trình đều không có tỉnh giấc.

Cố Hạo Nhiên là một bác sĩ, anh đương nhiên biết cậu ngất đi là do kiệt sức quá độ, đương nhiên biết điều cần thiết lúc này là phải nghỉ ngơi, cho nên anh ta cũng không quấy rầy cậu, xử lí tốt miệng vết thương, liền hẹ nhàng đóng cửa, để cho Mộ Trì hảo hảo nghỉ ngơi, còn chính mình đi đến phóng kế bên ngủ.

Sau khi Mộ Trì tỉnh dậy đã là ngày hôm sau, bởi vì hôm qua chạy một đường dài quá mệt mỏi, thân thể liền đau nhức đến lợi hại.

Vừa mở hai mắt ra, Mộ Trì có thể thấy được Cố Hạo Nhiên đang ở một bên giường canh giữ cho cậu.

Cố Hạo Nhiên và Mộ Trì là bạn từ nhỏ cùng nhau lớn lên, là bằng hữu tốt nhất đến khi trưởng thành.

Mộ Trì từ trên giường cố gắng ngồi dậy, đầu không khỏi choáng váng một hồi, đưa tay lên ấn ấn huyệt thái dương, lúc này mới cảm thấy khá hơn, cậu ngẩng đầu hướng Cố Hạo Nhiên nói:" Thực xin lỗi, Hạo Nhiên ca ca, em không biết tối hôm qua tại sao lại đột ngột ngất đi.... lại mang thêm phiền toái cho anh"

" Ở cùng ta hà tất phải khách khí như vậy ?" Cố Hạo Nhiên vội vàng đỡ Mộ Trì dậy, ngồi xuống bên mép giường nói :" Trì Trì, ta nên chiếu cố em, trước kai tất cả đều là lỗi của ta , đều tại ta không thể bảo vệ tốt cho em, để cho tên ác ma kia đối với em làm nhiều chuyện điên rồ. Em cứ yên tâm, ta sau này liền sẽ che chở cho em, không để em chịu khổ nữa.Chỉ cần em còn ở lại nơi này với ta, ta tuyệt đối không để em chịu nữa điểm ủy khuất"

" Cảm ơn anh, Hạo Nhiên ca ca" Mộ Trì cụp đôi mắt xuống nói " Nhưng hắn là loại người nào, anh cũng biết rồi. Hắn sẽ không bỏ qua cho em, Em lại không muốn liên lụy anh. Em tới đây vốn không phải để cầu cứu anh, em đến là để hỏi anh một chuyện."

Cố Hạo Nhiên hỏi:" Là chuyện gì ?"

Mộ Trì nhìn về phía Cố Hạo Nhiên nhẹ giọng nói" Em.... Em muốn biết nơi mai táng của cha mẹ em, em muốn đến xem họ...."

Cố Hạo Nhiên thấy được trong đôi mắt của Mộ Trì là những giọt nước mắt trong suốt, tâm của anh không khỏi đau đớn. Anh duỗi tay ra ôm lấy cậu vào lòng, ôn nhu nhẹ nhàng nói:" Trì Trì, ta biết chú và dì được chôn cất ở nơi nào, ta có thể bồi em đi xem họ. Em trước hết nên hào hảo dưỡng thương, đợi vết thương có thể lành lại rồi chúng ta hẳn đi có được không ?"

Mộ Trì nhẹ nhàng lắc đầu nói :" Hạo Nhiên ca ca, hãy nói cho em biết, em muốn đi một mình". Cậu biết rõ bản lĩnh của người kia. Dù cậu đã cẩn thận tránh sự theo dõi của hắn trên đường đi, cũng không có khả năng trốn thoát khỏi hắn. Chắc chắn hắn ta sẽ tìm thấy cậu, hơn nữa là sẽ tìm ra trong thời gian ngắn, có thể trong vài phút tới.

Nếu chính cậu không nhanh chóng nắm chặt thời gian, e rằng căn bản không thể ra đến mộ cha mẹ để tỏ lòng thành kính, liền bị hắn bắt lại đem nhốt, có thể trốn ra lại cũng khó như lên trời.

Huống chi, nếu hắn thấy được chính cậu cùng Cố Hạo Nhiên đang ở bên nhau, không chừng còn nổi trận lôi đình, thậm chí đem người đi đối phó Cố Hạo Nhiên, đây là kết quả Mộ Trì không muốn thấy.

Mộ Trì ho khan hai tiếng, vội vàng đưa tay bịt kín miệng , ngăn cản tiếng ho khan.

Cố Hạo Nhiên nhanh chóng rót một ly nước ấm đứa đến :" Em cả ngày hôm qua đều chạy hết một ngày, cũng chưa ăn chưa uống gì đi? Trước uống ly nước ấm này, đợi ta mang cháo lại đây."

Cố Hạo Nhiên hôm nay đã dậy rất sớm, cố tình nấu cháo trứng vịt Bắc Thảo cùng thịt nạc, cháo đã sớm nấu xong, chỉ là không biết khi nào Mộ Trì tỉnh, nên vẫn luôn được giữ ấm không múc ra.

Trong khi Mộ Trì cầm lấy ly nước ấm uống vào, Cố Hạo Nhiên đã từ bên ngoài phòng bứng đến một bát cháo hướng về phía Mộ Trì.

Mộ Trì nhẹ giọng" Cảm ơn" , vì lâu quá vẫn chưa có gì bỏ bụng, đói bụng đến mức ngất đi, nhưng lúc mới tỉnh dậy mệt mỏi lại không còn cảm thấy quá đói. Sau khi uống được hai muỗng cháo nhỏ, cậu mới phát giác lúc này bản thân đói đến tàn nhẫn, miệng mở to ra đem cháo liên tục nuốt xuống, một giọt cháo còn sót lại trong chén đều không có.

Uống xong một hồi cháo, Mộ Trì kiên quyết đòi xuống giường, kiên trì muốn rời khỏi nhà Cố Hạo Nhiên, hơn nữa còn thành khẩn khẩn cầu Cố Hạo Nhiên nói cho cậu biết nơi chôn cất của cha mẹ.

Cố Hạo Nhiên dù ra sức thế nào cũng không lay chuyển được cậu, đành bất lực nói:" Ta có thể đáp ứng em , cho em có thể đến đó ngay bây giờ, nhưng em phải để ta bồi em đi, nếu không ta liền không nói"

Cũng không còn cách nào khác, Mộ Trì chỉ có thể gật đầu đáp ứng.

Sau đó mặc cho cậu có từ chối cự tuyệt như nào, Cố Hạo Nhiên vẫn luôn kiên trì bế cậu xuống lầu , tới gara đựng xe, rồi đánh xe đến vùng ngoại ô, trên đường đi còn ghé mua một bó hoa tươi cùng một rỗ trái cậy.

____

Bên Phía Lăng Diệu, sau một đêm gấp rút điều tra, cuối cùng cũng phát hiện được phương hướng của Mộ Trì.

Hắn sau khi biết được Mộ Trì đi gặp chính là người nào, Lăng Diệp đưa tay nện một quyền lên bàn, không khí chung quanh nãy giờ cơ hồ im lặng như bị đóng băng, lại bị một quyền vừa rồi gõ nát đi tầng băng đó, không một thủ hạ nào của hắn lúc này dám lên tiếng.

Biểu tình trên khuôn mặt Lăng Diệp chưa bao giờ trở nên đáng sợ như lúc này.