Chương 11

Ngẫm nghĩ, Tô Ngộ Noãn nhào về phía trước muốn đoạt lại số tiền đó, lại bị Tô Dư nhanh nhẹn tránh đi, sau đó chạy ra bên ngoài.

“Tô Dư, cậu đứng lại đó cho tôi.” Tô Ngộ Noãn không chút suy nghĩ đuổi theo, lại đυ.ng phải Lâm Bạch Tinh, Lâm Bạch Tinh trừng mắt nhìn cô như kẻ ăn thịt người, mắng: “Mày muốn làm cái gì? Hả? Có phải lại muốn tao đánh cho mày một trận không?”

Tô Dư chạy ở phía trước nghe thấy những lời này, dừng bước chân, rống giận về phía Lâm Bạch Tinh: “Mẹ, nếu mẹ còn dám động tới chị ấy, con sẽ không để yên cho mẹ đâu!” Cậu ta tuy rằng chẳng ra làm sao cả, không học hành giỏi giang, nhưng đối với người chị này của mình thì chưa bao giờ động tới một sợi lông tơ của cô, càng sẽ không ra tay với cô!

Nhìn thấy khí thế hùng hổ của dì Lâm, Tô Ngộ Noãn do dự một lúc, vẫn quay trở về phòng, nếu lại để bà ấy đánh cô một lần nữa thì cô sợ rằng hôm nay mình sẽ không thể đến bệnh viện thăm bà được. Tốt hơn hết là cô vẫn nên gọi điện thoại cho Tô Việt và mượn cậu ấy một chút vậy. Sau đó chỉ cần tìm nhiều công việc hơn là được rồi.

Khi hoàng hôn buông xuống, Tô Ngộ Noãn trang điểm lên khuôn mặt của mình, sau khi đảm bảo vết thương trên mặt mình giảm bớt thấy rõ cô mới thay bộ quần áo đi ra ngoài.

Mới vừa ra tới chỗ xe bus, điện thoại bên trong túi vang lên, Tô Ngộ Noãn mở điện thoại lên thì thấy là Tô Việt gọi.

Ấn nút nhận: “Alo.”

“Noãn Noãn, cậu không sao chứ?” Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói có chút nôn nóng của Tô Việt.

Nghe vậy, trong lòng Tô Ngộ Noãn lỡ một nhịp, không lẽ Việt Việt đã biết chuyện gì rồi? “Tớ không sao. Có chuyện gì thế?”

“Tớ nghe người pha chế ở quán bar nói cậu uống say sau đó liền rời đi, tớ còn tưởng cậu sẽ ở cùng anh họ của tớ, nhưng hôm nay tớ hỏi anh ấy thì mới biết là không phải như vậy, đêm qua cậu không sao đó chứ?”

Nghe tới đây, Tô Ngộ Noãn thở dài nhẹ nhõm một hơi, có vẻ như cô ấy không biết tình huống cụ thể, chuyện này cô không thể để bất cứ kẻ nào biết, cứ để nó ăn mòn ở trong bụng đi, nghĩ xong, Tô Ngộ Noãn liền ra vẻ thoải mái trả lời: “Tớ không sao đâu mà, tớ đau đầu quá nên về nhà luôn.”

“Không xảy ra chuyện gì khác chứ?”

“Không có.”

“Vậy là tốt rồi.” Cảm giác được Tô Việt bên kia giống như thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Việt Việt, tớ…”

“Sao thế?”

“Tớ muốn hỏi mượn cậu một ít tiền trước.”

Sau khi do dự thật lâu, Tô Ngộ Noãn cuối cùng cũng mở miệng, bởi vì bây giờ người có thể giúp được cô chỉ có thể là Tô Việt mà thôi.

“Tớ còn tưởng chuyện gì lớn, hóa ra là chuyện này, nè, cậu ở đâu? Tớ qua đó tìm cậu nhé?”

“Bây giờ tớ đang trên đường đi tới bệnh viện, nếu không thì thế này đi, chúng ta gặp nhau ở bệnh viện nhé.”

“Được, vừa hay tớ cũng đã lâu không đi thăm bà nội cậu, hôm nay tiện đi luôn.”

Nói xong, Tô Ngộ Noãn liền cúp điện thoại, ở trong lòng nặng nề mà thở dài một hơi, nơi đó, vẫn còn đau âm ỉ, chân cũng vô cùng đau nhức, giống như nhắc nhở cô mọi lúc, đêm qua cô đã hiến thân, cô đem thân thể đã gìn giữ rất nhiều năm của mình dâng cho một người đàn ông xa lạ.

Mà người đàn ông này còn coi cô là người phụ nữ bán mình, lấy chi phiếu tống cổ cô.

Tô Ngộ Noãn cô thật sự là xui xẻo cả đời mà!

Kít!

Xe đột nhiên phanh gấp, Tô Ngộ Noãn không chú ý liền lao về phía trước, vội vàng vươn tay nắm lấy tay vịn bên cạnh, điện thoại trong tay bởi vì chuyển động vừa rồi mà rơi ra ngoài, phịch một tiếng đập vào trên cửa kính xe bus, lại bang một tiếng rơi xuống đất, vỡ thành ba mảnh.

A? Tô Ngộ Noãn giương mắt mà nhìn chiếc điện thoại đã bị tách rời phần thân và phần pin, đau lòng muốn rớt nước mắt, chiếc điện thoại này chính là năm đó bà nội ăn mặc tiết kiệm tích góp tiền để mua cho cô, cô sao lại để rơi hỏng mất rồi?

Tô Ngộ Noãn đi lên trước ngồi xổm xuống, đau lòng nhặt điện thoại của mình lên, cắn môi dưới, sao lại thành ra như vậy chứ? Tại sao mấy ngày hôm nay cô liên tiếp gặp xui xẻo vậy?

“Này, cô có xuống xe không hả? Không xuống xe thì cũng đừng chắn ở chỗ này chứ.” Một giọng nói truyền đến từ phía sau, Tô Ngộ Noãn phục hồi lại tinh thần, mới phát hiện đã tới bệnh viện rồi, vì thế nhanh chóng bỏ chiếc điện thoại đã bị vỡ thành ba mảnh vào trong túi, sau đó xuống xe.

Đi được vài bước thì nhìn thấy từ xa Tô Việt đang đứng đợi trong bộ váy liền áo màu đỏ tươi, cô ấy phất tay với cô, lớn tiếng gọi:

“Noãn Noãn, ở đây!”