Chương 18

Nghĩ đến đây, Trì Huyền sải bước đôi chân dài, đi ra phía bên ngoài, vừa lúc gặp phải khuôn mặt không biểu tình của Chương Hạ, “Huyền thiếu, bên phía công ty có chuyện cần ngài qua đó xử lý một chút.”

Nghe xong, Trì Huyền phiền muộn kéo kéo cà vạt, lạnh lùng nói: “Có chuyện gì thì tìm giám đốc Từ xử lý đi.”

“Huyền thiếu, chuyện này không phải là chuyện nhỏ, giám đốc Từ nói cần ngài phải tự qua đó một chuyến.”

Động tác của Trì Huyền dừng một chút, vốn dĩ hắn còn muốn đi tìm người phụ nữ kia, hung hăng dạy dỗ cô một trận, xem ra, hôm nay chắc phải buông tha trước cho cô rồi.

“Đi thôi, về công ty.”

Mà phía bên kia, sau khi Tô Ngộ Noãn chạy ra khỏi phòng, liền nhanh chóng bỏ về, trong ánh mắt kinh ngạc của Trương Duyệt, dùng tốc độ nhanh nhất để thay quần áo của mình, đầu tóc bù xù, chưa kịp chải chuốt cô đã xách túi đi ra ngoài…

Trương Duyệt ngăn lại đường đi của cô, khıêυ khí©h nhìn cô: “Bây giờ là đang trong thời gian làm việc, cô thay quần áo muốn làm cái gì?”

Nghe thấy lời này, Tô Ngộ Noãn ngẩng đầu nhìn cô ta, ánh mắt chẳng rắn chẳng mềm, nhẹ giọng nói: “Chị Duyệt, tôi cảm thấy tôi không hợp với công việc này, cho nên tôi muốn đi về.”

Lần đầu tiên, lần thứ hai cô đều có thể không so đo tính toán. Nhưng cô không bao giờ muốn có lần thứ ba, hơn nữa khách khứa lui tới quán bar nhiều như vậy, cô không thể luôn hy sinh bản thân để đổi lấy tiền được.

“Vậy sao? Cô không phải đắc tội khách quý ở phòng VIP, muốn chạy trốn đó chứ?”

“Tôi không có!” Tô Ngộ Noãn quay đầu, không muốn nhìn cô ta.

“Không có? Vậy tại sao cô lại vội vã chạy đi như vậy? Hay là cô đối với công việc này có gì đó không hài lòng? Hả?” Trương Duyệt biết rõ còn cố ý hỏi, bởi vì lúc này người mù cũng có thể nhìn ra trên đôi môi sưng đỏ của cô có những miệng vết thương, cô ta cũng không phải là không hiểu biết, căn phòng đó vẫn luôn dành riêng cho lão già hơn 50 tuổi trong thế giới ngầm - Lôi Long, hơn nữa còn là một lão già vô cùng háo sắc.

Tô Ngộ Noãn hít sâu một hơi, cắn môi dưới nhìn cô ta, nhẹ giọng nói: “Chị Duyệt, tôi không biết tại sao ngày đầu tiên tôi tới, chị lại có thành kiến với tôi, nhưng tôi thật sự muốn có một công việc, nhưng chỗ này không thích hợp với tôi, tôi đây đương nhiên sẽ không muốn lưu lại.”

“Tôi có thành kiến với cô khi nào?”

“Chị bảo tôi ăn mặc quần áo thế này đến phòng VIP…Chị rốt cuộc có toan tính gì?”

Trong lúc hai người đang giằng co, cửa phòng thay quần áo đột nhiên mở ra, Mục Minh Hữu một thân màu đen đi đến, bởi vì vội lái xe tới đây, cho nên đầu tóc có chút tản ra, rũ lộn xộn ở trước trán, tạo ra hương vị như ánh mặt trời.

“Ngộ Noãn” Anh mở miệng kêu, trên mặt mang theo nụ cười.

Tô Ngộ Noãn và Trương Duyệt đều sửng sốt, tầm mắt Mục Minh Hữu đảo qua Trương Duyệt, ngay lập tức, trong mắt có một tia lo lắng, quan hệ với Trương Duyệt…Nếu như Ngộ Noãn mà biết, vậy chẳng phải là sẽ…

Trương Duyệt cũng không thể ngờ được, rõ ràng ban ngày Mục Minh Hữu có chuyện rất quan trọng phải đi ra ngoài vậy mà lại trở về ngay lúc này, hơn nữa khi anh ta nói chuyện có chút thở gấp, cho nên không phải cố ý vì người phụ nữ này mà gấp gáp trở về đấy chứ?

Chẳng lẽ anh ta thật sự coi trọng người phụ nữ này?

“Ngài Mục…” Tô Ngộ Noãn khẽ cúi đầu. gọi nhẹ một tiếng.

Cách xưng hô của cô khiến bước chân Mục Minh Hữu dừng lại, nụ cười trên khuôn mặt trở nên cứng đờ, trong mắt hiện lên một tia chua xót, một lúc sau anh đi về phía cô, thoải mái cười nói: “Không phải kêu em gọi anh là Minh Hữu là được rồi sao? Tại sao lại khách khí như vậy?”

Nghe câu này, Trương Duyệt ngẩn ra, kêu tên của anh ta? Khi ở bên cạnh anh ta, anh ta chưa bao giờ để cô gọi tên của anh, chỉ cho phép cô gọi anh ta là anh Minh.

Người phụ nữ trước mắt này có cái gì tốt, có chỗ nào hơn cô ta chứ?