Chương 6: Tân Kỳ (1)​

Quay người lại, Mẫn Tuệ kinh ngạc nhìn thấy một gương mặt, không tự chủ được lùi lại ba bước, nhìn người trước mặt từ đầu đến chân.

Cô ngay lập tức hiểu tại sao Tô Điền đi theo Tân Kỳ mỗi ngày, không có chút sốt ruột nào và sẵn sàng chờ đợi anh ấy mọi lúc.

Tân Kỳ trông thật ưa nhìn.

Mẫn Tuệ không phải là người chỉ quan trọng khuôn mặt, cô cảnh giác hơn với những người đàn ông đẹp, nhưng cô phải thừa nhận rằng Tân Kỳ có một khuôn mặt khó quên. Các đường nét trên khuôn mặt được kết hợp với nhau một cách hài hòa, nhưng không có cái nào nổi bật đến mức gây rối mắt. Lông mày cao, mắt sâu, mũi thẳng, môi cong. Khuôn mặt nhỏ nên không phải kiểu bá đạo, lạnh lùng mà là kiểu ưa nhìn tự nhiên, dễ thương. Anh ta có chiều cao trung bình, cao khoảng một mét tám, mảnh khảnh, vai rộng và thân hình gầy gò, anh ta mặc một chiếc áo phông màu trắng hơi ngả vàng giống như Mẫn Tuệ, trên đó có in hình nửa vòng tròn trên nắp giếng. Anh ta mặc quần jean đen và một đôi giày Nike đen, có logo màu trắng.

Sảng khoái, sạch sẽ, tươi trẻ và tràn đầy sức sống.

"Em cao lên rồi." Anh duỗi tay, "Lại đây, ôm anh một cái."

Đầu óc Mẫn Tuệ quay cuồng, nhưng chân cô không nhúc nhích: "Cái đó.."

Cô đi đến cầu Vĩnh An với một tâm trạng hên xui, không mong đợi được gặp Tân Kỳ, và cô đã không chuẩn bị trước. Rõ ràng là Tân Kỳ đã nhầm cô với Tô Điền. Mẫn Tuệ đang định sửa sai thì một đôi cánh tay cường tráng vòng qua ôm chặt lấy cô.

Cô vô thức vùng vẫy, bởi vì hai người gần đến mức có thể nghe thấy hơi thở của nhau. Gió núi từ trong thung lũng thổi qua, lượn lờ trên đầu bọn họ. Không biết là hồi hộp hay là vừa khỏi bệnh nặng, cô cảm thấy cả cây cầu đá đều đang rung chuyển. Một vài người qua đường đi ngang qua, nhưng không ai chú ý đến bọn họ, chỉ có một cô bé đang ăn kem que cách đó không xa tò mò nhìn bọn họ, cười khúc khích.

Mẫn Tuệ vẫn đang cầm hũ kem ăn dở trên tay, do dự vài giây cuối cùng cũng nhẹ nhàng vòng tay qua lưng anh. Khi anh ấy nghe tin Tô Điền qua đời, dù sao cô cũng muốn ôm anh ấy để bày tỏ sự an ủi, như thể điều này đã đến trước..

Cô thậm chí có cảm giác rằng vào lúc này, Tô Điền đang theo dõi họ từ phía sau bầu trời.

Tân Kỳ vẫn luôn không nói chuyện, mà áp chặt mặt vào đỉnh đầu cô, như đắm chìm trong hồi ức.

Thừa dịp này, Mẫn Tuệ trong đầu vẽ ra những bản thảo:

Tân Kỳ, tôi muốn nói với anh một chuyện buồn.. Tôi không phải Tô Điền, Tô Điền đã qua đời.

Không, không thể nói cái chết, cô ấy chỉ mất tích. Không thể thẳng thắn như vậy, quá đơn giản thô lỗ, lỡ như hắn không chịu nổi mà lên cơn đau tim thì sao?

Tân Kỳ, tôi có một chuyện muốn nói với anh. Tôi không phải là Tô Điền. Hôm nay Tô Điền không đến. Chuyện là cô ấy nhảy xuống sông cứu tôi và bị lũ cuốn trôi. Cho nên đã lâu vẫn chưa tìm thấy cô ấy. Yên tâm, anh phải tin tưởng kỹ năng dưới nước của Tô Điền, cô ấy có thể bơi đến nơi khác và lên bờ, chỉ bị thương và không thể về nhà trong một thời gian..

Không, quá lạc quan! Hi vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều. Anh ấy nhất định sẽ điên cuồng tìm kiếm Tô Điền khắp nơi, giống như những bậc cha mẹ mất con, cả đời như vậy.

Tân Kỳ, hãy nghe tôi nói, tôi không phải là Tô Điền, Tô Điền đã mất tích và cảnh sát đang cố gắng tìm kiếm cô ấy. Cô ấy đã bị lũ cuốn trôi để cứu tôi. Xin hãy giao nhiệm vụ cho tôi tìm được cô ấy. Tôi sẽ báo tin cho anh trong thời gian sớm nhất..

Không thể nào, nó quá rõ ràng, quá hiển nhiên, như thể cô không có trách nhiệm gì trong chuyện này.

Tân Kỳ, tôi không phải Tô Điền, Tô Điền của anh đã không còn nữa. Tất cả đều là lỗi của tôi, tôi có thể coi mình là Tô Điền để đền bù cho anh không?

Ừ, rất anh dũng, đủ trượng nghĩa, vấn đề là người ta muốn mình không?

* * *

Tâm trí Mẫn Tuệ ngày càng rối bời, và cô không biết phải làm gì tiếp theo..

"Em đang run." Anh nói, "Có lạnh không?"

Cô hoảng hốt gật đầu.

"Vậy để anh ôm em như vậy cho đến khi em ấm lên."

"..."