Chương 6: Tân Kỳ (2)

Anh có mùi cam quýt, không biết là nước hoa hay sữa tắm, thoang thoảng, như thể đã đến một rừng trái cây nào đó.. Chiếc áo phông rất mỏng, mặt cô rất nóng, có thể nghe thấy tiếng tim đang đập của anh qua làn da.

Cô đếm đại khái, chắc chắn phải vượt quá một trăm năm mươi nhịp mỗi phút.

"Em không lạnh.. có người đang nhìn chúng ta." Mẫn Tuệ hơi vùng vẫy trong vòng tay anh, và cuối cùng anh cũng buông ra.

"Em sợ cái gì?" Anh xịu mặt với cô bé đang ăn kem que, kéo Mẫn Tuệ đến sau một gốc cây lớn bên cạnh, "Anh đã đợi ở đây chín ngày rồi, càng đợi càng sốt ruột, chậm một ngày nữa mà không thể nhìn thấy em, hẳn anh đã nhảy khỏi cây cầu này rồi." Sau đó anh chỉ vào chiếc áo phông của mình, "Còn chiếc áo này, anh đã mặc nó từ rất lâu rồi. Chín ngày, tối nào cũng giặt, máy lạnh trong phòng không làm khô được, phải dùng máy sấy tóc để sấy. Có mùi không?"

"Không."

Ánh mắt anh rơi xuống hũ kem cô vừa ăn nửa chừng: "Xem này, bao nhiêu năm rồi, em vẫn thích vị xoài.."

Mẫn Tuệ đặc biệt thích ăn xoài, nhưng không ngờ rằng đó cũng là khẩu vị của Tô Điền. Cô thở dài, hai cô gái quá khác biệt giờ đây cuối cùng cũng có điểm chung.

"Em có nhớ lần đầu tiên chúng ta ăn kem ở đây không, mỗi người một viên, của anh là dâu tây, của em là xoài, anh ăn ba miếng liền hết, em đưa cho anh phần của em và nói không thích vị xoài."

"Thật không?" Cô múc một thìa lớn cho vào miệng, cẩn thận nhấm nháp, "Không nhớ rõ."

"Ngon không?"

"Ngon lắm."

"Anh nếm thử nhé?"

Cô định đưa phần kem còn lại cho anh, miệng đã bị anh chặn lại. Nụ hôn của anh nhẹ nhàng nhưng kéo dài. Cô muốn thoát ra, lại phát hiện đầu mình bị hai tay anh giữ chặt, cả người áp vào thân cây, anh vừa hôn vừa thì thầm: "Điền Điền, ngày nào anh cũng nhớ em, em có biết không? Em không đến, anh sắp phát điên rồi!"

"Tân Kỳ.. anh nghe này.."

Anh phớt lờ cô, chỉ quan tâm đến việc hôn cô say đắm. Một lúc sau, cuối cùng anh cũng bình tĩnh lại, áp trán vào trán cô, mỉm cười chạm vào khuôn mặt vẫn còn kinh ngạc của cô. Cả hai đều thở hổn hển.

"Tân Kỳ," Mẫn Tuệ hít một hơi thật sâu, nắm chặt tay, lấy hết can đảm, "Có chuyện này muốn nói với anh."

"Thật trùng hợp," anh cọ cọ mũi cô, "Anh cũng có chuyện muốn nói với em."

"Anh nói trước đi."

"Em nói trước đi." Tân Kỳ chăm chú nhìn cô, "Nhưng đừng nói với anh là em đã kết hôn."

"Không phải."

"Được, để anh nói trước." Tân Kỳ thở dài một hơi: "Tháng sau anh sẽ mổ tim, bác sĩ nói nếu thành công thì cả đời anh sẽ không cần mổ tim nữa."

"Thật tốt quá!" Mẫn Tuệ đang muốn vỗ tay, rồi cô nghĩ lại, hỏi: "Nếu không thành công thì sao?"

"Thế thì chết trên bàn mổ rồi. Lẽ ra đầu năm phải làm, sợ nếu thất bại thì bỏ lỡ buổi gặp mặt này. Vì vậy anh cứ trì hoãn."

Cô lo lắng nhìn anh và nuốt lại những lời sắp đến môi mình. Đầu óc lại bắt đầu quay cuồng: Nếu như bây giờ nói thật, hắn không muốn sống thì sao?

Hắn sẽ từ chối cuộc phẫu thuật ư?

Thậm chí.. tự tử?

"Yên tâm, vận khí của anh vẫn luôn rất tốt, nếu không anh đã không còn sống mà gặp được em." Thấy vẻ mặt bất an của cô, anh nắm tay cô, "Vậy sau khi kết hôn, chúng ta cần sống ở New York một thời gian.."

Cái gì? Kết hôn? Thanh tiến trình đang bay ư?

Mẫn Tuệ sững sờ nhìn anh: "Kết hôn?"

"Đúng vậy, anh đã nói rồi, quay về anh sẽ cưới em." Thái độ anh nghiêm túc, nghiêm túc, "Trong thư viết rõ ràng, em quên rồi sao?"

"Nhưng mà.."

"Hơn nữa, anh cầu hôn em năm sáu tuổi, em nói đồng ý."

"Sáu tuổi?" Giọng Mẫn Tuệ đột nhiên cao lên, "Anh tin lời đứa trẻ sáu tuổi nói sao?"

"Đổi ý?" Anh cau mày, sắc mặt trở nên nghiêm túc, "Cô Tô Điền?"

"..."