Chương 11: Bất ngờ

Đầu mùa đông bầu trời rất nhanh đã tối sầm lại.

Sau khi đặt chiếc bánh kem lên bàn, Mính Quả ngẩng đầu lên thấy ngoài cửa sổ đã tối đen, đèn đường mờ nhạt chiếu sáng, ngọn lửa trong lò sưởi in trên tấm kính, rõ ràng không ở chung trong một không gian nhưng dưới sự phản chiếu của tấm kính hai khối ánh sáng lại hòa vào nhau.

Mính Quả ngơ ngác một lúc cho đến khi cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang bước đi dưới ánh đèn đường.

"Nhanh, Tư Bách trở về rồi."

Trong phòng hơn chục người đang chạy ngược chạy xuôi như những con cá sống động chạy tán loạn trong nước - Mính Quả nghĩ thầm trong đầu, không khỏi bật cười.

Nhưng chưa kịp thu lại nụ cười cô đã nhìn thấy bóng người kia rất nhanh chạy tới, Mính Quả hoảng sợ túm lấy rèm cửa, kéo rèm lại để che đậy tình hình rồi tắt đèn ngủ.

Trong căn phòng tối om, Mính Quả nằm sau chiếc ghế sô pha tim đập rất nhanh, cảm giác bí ẩn và chờ đợi này giống như ngày hôm qua trong phòng vệ sinh của trường học.

Cơ thể Mính Quả bất giác run lên, tóc dựng ngược, như thể cô đang nhớ lại khoảnh khắc cánh tay khỏe mạnh của Tạp Tư Bách ôm lấy eo cô.

“Cạch.” Là âm thanh của tiếng mở cửa, Mính Quả lắc đầu, nhanh chóng điều hòa nhịp thở, chờ đợi cho Tạp Tư Bách một sự kinh hỉ.

Tạp Tư Bách ở ngoài cửa đã sớm nhìn thấy một bóng người bên cửa sổ, chính là người phụ nữ mà cậu đã nghĩ đến cả ngày nay.

Hai tay Tạp Tư Bách đút trong túi đầy mồ hôi, cậu vừa đi vừa nắm hộp bαo ©αo sυ vì sợ mình sẽ vô tình làm mất món đồ đầu tiên mua.

Sự hưng phấn và khẩn cấp kéo dài suốt cả chặng đường, giống như cung tên chuẩn bị phóng đi, ngay cả phần thân dưới cũng trở nên cứng ngắc.

Tạp Tư Bách với lấy chìa khóa mở cửa, cậu đã nghĩ tới chuyện đêm nay sẽ cùng Mính Quả đùa giỡn cả đêm trên giường. Ngày mai cậu phải quay lại trại huấn luyện nên hôm nay nhất định sẽ đem tất cả những tư thế khắc sâu trong đầu ra để thử một lần.

Cánh cửa mở ra, Tạp Tư Bách háo hức vừa cởi khuy thắt lưng quần vừa đẩy cửa.

"Em về rồi! Bảo . . . a!"

Tạp Tư Bách vừa bước vào, hơn chục thanh niên đột nhiên xuất hiện trong phòng, bọn họ reo hò như đàn đười ươi hưng phấn rồi lao tới bắt Tạp Tư Bách, Mã Khố Tư cũng cầm trên tay một chiếc máy bong bóng, vừa chạy vừa thổi bong bóng.

Tạp Tư Bách dừng động tác cởi thắt lưng lại, nhanh chóng dùng áo khoác che phần thân dưới.

"Không phải . . . chuyện gì thế này?"

Tạp Tư Bách vừa tránh ra khỏi đám đông vừa nhìn Mính Quả đang bị mắc kẹt sau ghế sofa.

“Ngạc nhiên chưa.” Mính Quả chật vật đẩy ghế sofa bò ra ngoài, lúng túng vỗ nhẹ vào váy.

"Cho em sinh nhật bất ngờ."

Cái quái gì mà gọi là bất ngờ? Người anh em trong quần cậu đang chờ được phát động sắp héo đến nơi rồi có được không? Chị nằm trên giường đợi em mới chính là bất ngờ đó!

Trong lòng Tạp Tư Bách không ngừng kêu gào, nhưng dù cho cậu có nhanh nhẹn như thế nào cũng không trốn được hơn chục người cùng lúc tấn công, chẳng mấy chốc đã bị đè xuống đất, trên mặt và trên người bôi đầy bánh kem.

"Chúc mừng sinh nhật thứ mười tám! Tạp Tư Bách!" Mọi người đều rất thỏa mãn, Mã Khố Tư còn đặt bong bóng lêи đỉиɦ đầu Tạp Tư Bách, khiến cậu đang nằm trên mặt đất trông các khờ dại hơn.

"Cảm ơn các cậu." Tạp Tư Bách dù sao cũng là một thiếu niên vừa mới trưởng thành, mặc dù đã hai năm không gặp bạn cùng lớp và bạn bè nhưng cậu vẫn rất nhanh đã làm quen với bọn họ, chỉ chốc lát trong phòng đã tràn ngập bánh kem đang bay lung tung cùng với tiếng hét lên không ngừng.

Mính Quả nhìn thấy sự náo loạn trong phòng thì lặng lẽ lùi lại, cô nhìn thấy Mã Khố Tư đang ấn đầu Tạp Tư Bách nhét vào trong bánh, nhìn thấy Tạp Tư Bách dùng tay trái tóm lấy háng Mã Khố Tư, cả hai cùng nhau rêи ɾỉ.

Cô nhìn các học sinh trẻ cùng nhau cười vui vẻ mà cảm thấy xấu hổ vì những ý nghĩ xấu xa vừa xuất hiện trong đầu mình.

Mính Quả lặng lẽ rời đi, cô xách váy lên lầu trên, cửa vừa đóng lại âm thanh vui chơi dưới lầu cũng bị cắt đứt.

Gác mái là phòng làm việc của Mính Quả, các góc treo đầy những bức tranh của cô, trên tường dán đầy các loại sơn và bút vẽ, ở giữa có một chiếc bàn lớn, trên đó có một tác phẩm mới nhất của cô.

“Vẽ tranh đi vậy, tập trung vẽ sẽ không có những suy nghĩ lộn xộn đó nữa.” Mính Quả hít một hơi thật sâu rồi nhanh chóng nhập cuộc.