Chương 10: Biến mất?

Thời điểm Tạp Tư Bách tỉnh dậy cậu cảm thấy choáng váng một lúc khi nhìn vào chiếc đèn chùm quen thuộc.

Chuyện ngày hôm qua cứ như một giấc mơ, tay cậu vô thức thò vào trong bộ đồ ngủ, người anh em lần đầu được sử dụng thế nhưng không hề làm cậu mất mặt đang ngẩng cao đầu, rắn chắc lạ thường.

Tạp Tư Bách khen ngợi thủ da^ʍ hai lần, sau đó ngồi dậy khỏi giường. Phòng của cậu vẫn như lúc cậu rời đi, quần áo Mính Quả mua cho cậu đều được treo trong tủ. Mấy năm nay cậu phát triển cao lên cho nên cứ mấy tháng lại đổi một lứa quần áo.

Trên giường là chăn đệm mới do Mính Quả đặc biệt chuẩn bị cho cậu, trên bàn trong góc là tài liệu ôn thi vào cấp 3 mấy năm trước, trên tường là bức tranh công thức toán học và biểu đồ phản ứng hóa học do Mính Quả dán . . .

Trong lòng Tạp Tư Bách dần dần ấm lên, nơi này tốt hơn rất nhiều so với ký túc xá trại huấn luyện thanh thiếu niên nơi cậu đang ở, bởi vì đây là nhà của cậu.

Tạp Tư Bách vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ rồi xuống lầu, thế nhưng trên bàn ăn chỉ có đồ ăn được đậy kín còn Mính Quả đã rời đi.

Tạp Tư Bách nhìn tờ giấy trên bàn ghi thời gian và phương pháp hâm nóng thức ăn, đã ngần ấy năm, Mính Quả vẫn coi cậu như một đứa trẻ. Tạp Tư Bách mỉm cười đặt đĩa vào lò vi sóng, chuông điện thoại reo lên, tiếng nhạc chuông đặc biệt là số điện thoại của huấn luyện viên cậu.

“Đã biết, bây giờ em sẽ về.”

Trong lòng Tạp Tư Bách có chút không vui, rõ ràng đã đồng ý cho cậu nghỉ phép ba ngày nhưng chưa nghỉ được một nửa thời gian lại bị yêu cầu quay lại căn cứ huấn luyện.

Đi sớm về sớm vậy, Tạp Tư Bách nhặt áo khoác trên ghế sofa lên mặc vào, hy vọng buổi tối lúc về sẽ không bị tắc đường.

Bên kia Mính Quả đang hưng phấn đi tới đi lui, chiếc xe cô độ mấy tháng trước cuối cùng hôm nay cũng đã giao đến, bề ngoài cứng cáp, màu tối, nội thất tối màu càng thêm sự cẩn trọng, nhưng Mính Quả lại nghĩ đến những tấm áp phích đầy màu sắc dán trên xe, trong lòng chợt hoảng sợ.

Tạp Tư Bách không thích nó thì phải làm sao bây giờ? Sớm biết thế cô đã kêu Khố Tư đến để xin lời khuyên.

Mã Khố Tư là bạn của Tạp Tư Bách, hai người cùng học cấp hai, sau đó Tạp Tư Bách vào trại huấn luyện bóng đá trẻ, Mã Khố Tư tiếp tục theo học tại trường do Mính Quả giảng dạy, năm nay vừa tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học và đang học đại học.

Mính Quả nhanh chóng lấy điện thoại di động ra gọi cho Mã Khố Tư.

"Ừ, xe đã tới rồi, chị còn độ thêm một chút."

"Cái gì, bóng bay thổi căng xong rồi sao? Em tiện cầm luôn được không?"

"Được, vậy chị về nhà xem trước sau đó sẽ gửi tín hiệu cho em đến."

Mính Quả đặt điện thoại xuống rồi mới nhớ ra mình quên chưa hỏi về sở thích Tạp Tư Bách, tuy trong lòng lo lắng nhưng vẫn vui vẻ ký hợp đồng rồi lấy xe về.

Mính Quả về đến nhà nhìn thấy cửa sổ đóng kín trong lòng cảm thấy có chút nghi hoặc, Tạp Tư Bách không ở nhà thì có thể đi đâu chứ?

Thế nhưng khi nhìn bữa sáng ở trên bàn còn chưa ăn thì Mính Quả có chút khó chịu - rõ ràng cậu đã hứa ở nhà ba ngày, thế sao mới ngày thứ hai lại rời đi? Mính Quả giống như một quả bóng cao su xì hơi, nghiêng người về phía trước ngồi trên ghế sofa.

"Đinh đinh đinh.” Là điện thoại của Tạp Tư Bách.

Mính Quả vừa nhấc máy, Tạp Tư Bách liền thở hổn hển nói: "Chạm xe bus công cộng cách khá xe, phải hai tiếng nữa mới có thể về đến nhà!"

Mính Quả vui vẻ trở lại: “Vậy em trên đường chú ý an toàn nhé.”

Vừa đặt điện thoại xuống, Mính Quả ngồi dậy khỏi ghế sofa vội vàng gọi cho Mã Khố Tư, một bên thì dọn dẹp nhà cửa.

"Ừ, gần hai tiếng nữa, mấy đứa nhanh tới nha!"

Tạp Tư Bách ở phía bên kia xe buýt cởϊ áσ khoác ngoài thở hổn hển, may mắn cậu đuổi kịp được xe buýt . . . may mắn mua được nó.

Tạp Tư Bách nhét bαo ©αo sυ vào túi, cảm thấy hưng phấn không thể kiềm chế được.