Chương 9: Phức tạp

Mính Quả trợn tròn mắt nhìn tϊиɧ ɖϊ©h͙ phun ra từ phía trước của cây gậy màu đỏ, cô nhìn chất lỏng màu trắng rơi xuống bụng dưới như núi lửa phun trào, đốt cháy làn da của chính mình.

Trong căn phòng ấm áp với tấm rèm quyến rũ trên giường chỉ còn nghe thấy tiếng thở của hai người đang dần dần bình tĩnh lại.

"Giấy . . ." Mính Quả nhỏ giọng nói, lúc nói chuyện cô mới phát hiện thanh âm của mình đã khàn khàn, nhưng là Tạp Tư Bách một tay đỡ lấy người phụ nữ, một tay ôm lấy mông Mính Quả xoay người đi vào phòng tắm.

Nước trong bồn tắm phát ra tiếng nước bắn tung tóe, sương mù trước đó làm vấy bẩn gương còn chưa tan đi lại càng trở nên mờ mịt.

Mính Quả cúi đầu ngồi trên ghế nhìn Tạp Tư Bách thản nhiên quấn khăn tắm quanh eo rồi cúi xuống kiểm tra nhiệt độ nước trong bồn tắm cho cô.

"Lão sư, chị có muốn . . ." Tạp Tư Bách vừa quay đầu lại liền nhìn thấy ánh mắt trốn tránh của Mính Quả.

"Sao vậy?"

Tạp Tư Bách nheo mắt, mang theo khí thế trẻ trung bồng bột đứng trước mặt Mính Quả, cúi người đối mặt với cô: "Chị còn muốn không?"

Mặt Mính Quả đỏ bừng, cô giơ tay lên theo bản năng muốn đánh thiếu niên trước mắt nhưng nhìn vết đỏ trên ngực cậu là do bị mình cào mà thành, cô lại im lặng.

Tạp Tư Bách nhìn Mính Quả đang im lặng, mím môi không nói gì, cúi người nhẹ nhàng bế người phụ nữ cuộn tròn thành chim cút vào bồn tắm.

Nhiệt độ nước dễ chịu cộng thêm vài giọt tinh dầu hoa hồng trong bồn tắm, hương hoa thoang thoảng dễ chịu đến mức Mính Quả không khỏi thở dài.

Ngay sau khi Tạp Tư Bách đặt Mính Quả xuống liền rút tay lại, ném chiếc khăn lên ghế rồi bước vào phòng tắm bên cạnh để tắm một mình như thể đang chạy trốn.

Mặt Mính Quả đỏ bừng, cô nheo mắt nhìn về phòng tắm phía trước, xuyên qua lớp kính mờ, cô nhìn thấy một bóng người cao lớn như bức tường màu da thịt, bờ vai rộng lúc rõ ràng lúc mơ hồ.

Cậu bé của cô đã thực sự trưởng thành rồi.

Mính Quả còn đang suy nghĩ thì thấy Tạp Tư Bách rất nhanh đã tắm xong, thuận tay lấy khăn tắm quấn quanh người rồi lao ra khỏi phòng tắm.

Làm sao vậy?

Mính Quả nằm ở mép bồn tắm, muốn hỏi nhưng rồi lại buồn ngủ, trong đầu cô hiện lên hình ảnh Tạp Tư Bách khi còn bé, cậu bé gầy gò rõ ràng mới mười hai tuổi nhưng lại bị suy dinh dưỡng như một hạt đậu, ở trong lớp cũng là người thấp nhất.

Mính Quả nghĩ tới khi Tạp Tư Bách còn nhỏ luôn im lặng ngồi xổm ở cửa phòng tắm, đợi cô tắm xong thì rụt rè đi theo cô, có đôi khi muốn nhờ giúp đỡ nhưng không biết phải hỏi thế nào, khuôn mặt nhỏ vì quẫn bách mà đỏ bừng . . .

So với sự thong dong và thành thạo đêm nay đúng là cách biệt một trời một vực.

Mính Quả bất tri bất giác mà chìm vào giấc ngủ, cô dường như đã quay trở lại vài năm trước, khi cô gặp cậu bé run rẩy ở ngã tư vào đêm Giáng sinh năm đó.

Mính Quả đưa tay ra: "Tạp Tư Bách, sao em lại ở đây?"

Đôi tay đưa ra bị ai đó nắm giữ, Tạp Tư Bách trưởng thành nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay của Mính Quả, lại đặt tay cô lên mặt mình, giọng nói vẫn còn có chút lười biếng như thể vừa mới tỉnh dậy.

"Sao thế, gặp ác mộng à?"

Mính Quả mở mắt ra, trong giây lát khi nhìn thấy chàng trai trẻ trước mặt thì có chút sững sờ, nhưng sau đó nhanh chóng lùi lại - thật kỳ lạ, cô thế nhưng có thể ở trong vòng tay của người khác ngủ yên bình như vậy.

". . . Sao em lại ở trên giường của chị?" Mính Quả cau mày dùng chân đá Tạp Tư Bách ngã xuống, ngón chân của cô dường như đã chạm phải thứ gì đó mềm mại như da thịt nhưng lại có hơi cứng.

Tạp Tư Bách có chút chật vật nhưng lại không có ngã xuống mà chỉ là ôm chặt lấy phần thân dưới của mình: "Tối nay em có thể ôm chị ngủ được không?"

"Không được!" Mính Quả nói xong đang định nhấc chân lên lần nữa nhưng Tạp Tư Bách đã nhanh chóng nhảy ra khỏi giường, che phần thân dưới vẫn còn lộ ra rồi bỏ chạy, vừa chạy vừa nói gì đó.

"Không được thì không được, lại đá tiếp thì về sau sẽ không thể dùng được nữa!"

“Còn có từ giờ trở đi không thể ngủ trong bồn tắm nữa!”

Âm thanh ngày càng xa dần rồi biến mất ở đầu hành lang bên kia, căn phòng lại khôi phục sự yên tĩnh.

Mính Quả nằm trong chiếc chăn ấm áp nhẹ nhàng thở ra, bên Tạp Tư Bách ngủ càng ấm áp hơn, cô không nhịn được đưa tay ra sờ vào bên cạnh, nhưng suy nghĩ lại càng phức tạp hơn.