Chương 2.2: Trăm ngàn sơ hở

Lại ngồi năm phút, Tần Dịch đem tàn thuốc ném vào thùng rác, một lần nữa lên lầu, đẩy cửa ra.

Cửa vừa mở ra, ánh sáng chiếu đi vào, Khương Tâm Niên tựa hồ thật sự ngủ rồi, Tần Dịch đi vào mà cậu cũng không có phản ứng, chỉ là nằm ở nơi đó, chăn đắp lên mặt như cũ.

Tần Dịch mở ra đèn trần, kéo chăn ra một cái, mới phát hiện mắt Khương Tâm Niên nhắm chặt mà khóc, nhưng là không có tiếng, chỉ là vẫn luôn chảy nước mắt, góc chăn Tần Dịch đang cầm trong tay cũng ướt luôn.

“Bị như vậy thì ủy khuất sao? Khương Tâm Niên, đổi thành mình thì chịu không nổi?” Tần Dịch nói, “Em còn muốn khóc bao lâu nữa?”

Khương Tâm Niên vẫn không nhúc nhích, mày gắt gao nhăn lại, mí mắt với cái mũi đều rất hồng, nước mắt không có chăn để thấm nữa, liền liên tiếp mà chảy tới lỗ tai.

Tần Dịch không nói chuyện, mặt không cảm xúc nhìn mặt Khương Tâm Niên trong chốc lát, mới nói: “Đừng khóc, em khóc làm anh phiền lòng.”

Khương Tâm Niên lúc này mới có chút động tác, sờ soạng bắt lấy tay Tần Dịch đang rũ bên người, dán vào trên mặt mình, khống chế không được mà phát run, nói: “Xin anh, anh trai, có thể mở màn ra không, cầu xin anh, em sợ, em thở không nổi……”

Tần Dịch tùy cậu, không đáp lại Khương Tâm Niên khóc lóc cầu xin, chỉ nói: “Đừng gọi anh là anh trai.”

“Được, được, em đã biết, về sau không gọi nữa,” Khương Tâm Niên không biết làm sao mà hít sâu sâu hai cái, “Cầu xin anh mở màn ra, em, em thở không được, cầu xin anh mà……”

Tần Dịch thật sự không hề muốn nhìn cậu tiếp tục khóc không ngừng nữa, đem tay cậu từ trên tay mình bỏ ra, đi kéo màn ra.

Hắn khoanh tay đứng dựa vào cửa sổ, liếc nhìn Khương Tâm Niên hồi lâu mới hoàn toàn mở mắt, cặp mắt kia bị nước mắt làm đỏ bừng, mờ mịt mà nhìn mình.

Khương Tâm Niên ngồi dậy, ở trên giường phát ngốc, qua một lát nhẹ nhàng mà kêu Tần Dịch.

“Em còn nghĩ rằng em sẽ chết chứ,” Khương Tâm Niên chậm rãi thở dốc, nói, “Cảm ơn anh trai đã mở màn ra.”

Tần Dịch nhíu mày, nói: “Nói rồi đừng gọi anh là anh trai.”

Khương Tâm Niên ngơ ngác mà còng tay trên tay phải, hỏi hắn: “Chúng ta thật sự có thể yêu đương sao?”

Tần Dịch cảm thấy buồn cười, Khương Tâm Niên lúc này lại giả bộ làm như vậy rồi hỏi hắn có phải “Thật sự có thể” hay không, giống như cậu chuốc thuốc hắn là muốn phát triển quan hệ yêu đương khỏe mạnh vậy.

Khương Tâm Niên không nghe được câu trả lời, lại ngây ngốc một lát nữa, mới nói: “Anh muốn em gọi anh là gì.”

Tần Dịch dứt khoát nói không biết.

Khương Tâm Niên a một tiếng.

Cậu dường như rất tích cực tiếp thu chuyện mình bị trói, có lẽ cảm thấy với bộ dáng này thì Tần Dịch sẽ không đi, vì không thể cho cậu ở đây chờ chết.

Cậu đoán cũng không tồi, Tần Dịch xác thật sẽ không làm ra loại chuyện như vậy.

Tay phải Khương Tâm Niên mất tự nhiên mà rũ xuống, bởi vì vết thương trên đùi, chỉ có thể ngồi thẳng chân, tư thế thoạt nhìn thực buồn cười.

Miệng vết thương cậu không sâu, nhưng bị mảnh vỡ thủy tinh cắt thật dài vài đường, lại bởi vì thật lâu không có xử lý, nơi đâu cũng toàn là máu.

Khương Tâm Niên thoạt nhìn do dự, dấu vết trên mặt vẫn còn, có vẻ đáng thương vô tội.

Cậu nói: “Tần Dịch, em muốn đi WC.”

“Phải không?” Tần Dịch vẫn như cũ ôm cánh tay, không nhúc nhích, “Lúc em trói anh, thì tính giải quyết vấn đề này như thế nào?”

Khương Tâm Niên sửng sốt một chút, nói: “…… Em không biết.”

Tần Dịch biết cậu không biết.

Cậu đem mình nhốt lại, thoạt nhìn giống như tội ác biếи ŧɦái tày trời, kỳ thật từng bước đều rất hoang đường, như tất cả mọi chuyện đều là sợi lông trên áo, tùy tiện cắt một cái thì sợi lông sẽ rớt ra khỏi áo vậy.