Chương 2.1: Thăm quan nhà

Khương Tâm Niên chưa phản ứng đứng chuyện gì đã xảy ra, giương miệng lên nhưng không phát ra tiếng, Tần Dịch hoạt động tay chân một chút, ở trong phòng đi lại một vòng.

Cẳng chân và đùi Khương Tâm Niên đều bị cắt qua, ra máu không nhiều, nhưng để thời gian dài, lại bị Tần Dịch không nhẹ không nặng chọt một cái, làm da xung quanh miệng vết thương đỏ lên, trên khăn trải giường cũng dính máu.

Tần Dịch không nhìn cậu, đem chìa khóa niết ở trong tay, giống như đang chơi đùa mà vứt từng cái.

Khương Tâm Niên dường như lúc này mới lấy lại tinh thần, hét lớn: “Không được, đừng như vậy, không cần trói em!” Cậu vặn vẹo thân thể, lại bắt đầu khóc, dùng mặt cọ mặt giường, nói, “Không cần như vậy! Tần Dịch em sai rồi, anh thả em ra đi, xin anh!”

“Khóc cái gì.” Tần Dịch quay đầu nhíu mày nhìn cậu, dùng chân đá xích, còng tay “Em không phải thích như vậy sao, sao rồi, dùng trên người mình, chịu không nổi?”

Khương Tâm Niên vẫn kêu to, Tần Dịch cảm thấy cậu quá ồn, sợ cậu làm phiền hàng xóm, đem cửa sổ đóng lại, thuận tay kéo màn.

Không biết xuất phát từ tâm lý gì, Khương Tâm Niên chọn màn trong nhà cũng giống loại cách âm che ánh sáng dùng trong khách sạn, hai bên màn đều bị kéo vào, toàn bộ phòng trở nên cực kỳ tối, gần như không có một chút ánh sáng, khó có thể thấy rõ mặt người đối diện.

Tần Dịch cho rằng bóng tối có thể làm Khương Tâm Niên an tĩnh lại, không nghĩ tới Khương Tâm Niên còn kêu lớn hơn nữa, giống như đã bị chịu ngược đãi, một bên thét chói tay một bên mơ hồ không rõ mà cầu xin Tần Dịch, hai đùi đập trên giường, phát ra tiếng vang bang bang nặng nề.

Phản ứng Khương Tâm Niên có thể nói là thống khổ, Tần Dịch cảm nhận được một loại kɧoáı ©ảʍ trả thù khó lòng giải thích.

Hắn đi lên, môi dán ở bên cạnh môi Khương Tâm Niên, nhẹ nhàng mà kêu cậu: “Khương Tâm Niên.”

Khương Tâm Niên thô ráp thở dốc, như không nghe được Tần Dịch nói chuyện, Tần Dịch lại vỗ vỗ mặt cậu, Khương Tâm Niên mới quay đầu lại, tiếng khóc trở nên nhỏ mà yếu đuối, nói: “Tần Dịch, cầu xin anh, em sai rồi, anh thả em đi, em không được…… Em không được!”

Giọng cậu lại cao lên, Tần Dịch cảm thấy phiền, cúi người hôn mặt Khương Tâm Niên một cái, nói: “Tâm Niên, không phải muốn yêu đương sao, hôm nay là ngày 20 tháng 8, là ngày đầu tiên chúng ta yêu nhau, em phải nhớ.”

Tần Dịch trong khi Khương Tâm Niên nói “Cầu xin anh” cùng “Em sai rồi” không dừng mà đẩy cửa đi ra ngoài, trở tay đóng cửa lại, đem Khương Tâm Niên khóc xin tha nhốt lại trong căn phòng trống rỗng kia.

Ở bên ngoài dạo qua một vòng, Tần Dịch phát hiện đây là biệt thự nhỏ ba tầng, phòng Khương Tâm đang bị nhốt là tầng thứ hai, hướng lên trên một tầng còn có thư phòng, phòng ngủ cùng toilet, thoạt nhìn như là nơi Khương Tâm Niên ngày thường hay ở lại.

Trên giường có một con gấu bông rất lớn, ngồi ngu ngốc, khăn trải giường cùng chăn đều rất ngay ngắn, cũng không có quần áo vứt loạn, toàn bộ phòng thoạt nhìn cực kỳ sạch sẽ thoải mái mới mẻ.

Tần Dịch kéo tủ quần áo Khương Tâm Niên ra nhìn nhìn, phát hiện Khương Tâm Niên đem tủ quần áo chia trái phải thành hai bên bằng nhau, một bên treo quần áo thường ngày, có một hai cái là tây trang, dư lại đều là áo hoodie cùng với áo thun chiếm đa số, rất nhiều kiểu khác nhau.

Bên kia chỉ có đồ công sở với áo thun, số đo rõ ràng so với bên trái lớn hơn nhiều, Tần Dịch cau mày, phát hiện thế nhưng đều là quần áo thường dùng hằng ngày của mình, giá cả phần lớn không thấp, kích cỡ cũng là của mình.

Tần Dịch khó có thể tưởng tượng được Khương Tâm Niên khi nào đã bắt đầu kế hoạch đem hắn giam cầm ở trong nhà này.

Diện tích ba tầng lầu không tính là nhỏ, Khương Tâm Niên cũng không trang trí gì cho nhà, chỉ có đồ dùng cần thiết với đồ điện, thoạt nhìn trống rỗng, không có nhân khí.

Cửa thư phòng môn cũng không khóa, Tần Dịch đi vào, phát hiện có laptop, trên màn hình nhảy lên hình nền. Tần Dịch di chuyển chuột, hình nền tự động tức thời chuyển thành hình ảnh của máy theo dõi.

Tần Dịch sửng sốt vài giây mới phản ứng lại đây là máy theo dõi trong căn phòng ở lầu hai.

Máy theo dõi có hồng ngoại, Tần Dịch nhìn trong chốc lát, Khương Tâm Niên bởi vì không thể xoay người, nên dùng tay trái kéo một chút chăn đắp lên mặt, Tần Dịch ngồi trước màn hình trước năm phút, không động đậy. Tần Dịch cảm thấy không thú vị, coi hình ảnh, trong phòng trống rỗng chỉ có một Khương Tâm Niên đang bị trói, cũng cảm thấy quỷ dị, liền rời thư phòng đi xuống lầu. Một đường đi đến lầu một, Tần Dịch mở mật mã khóa cửa một lần thì thành công — Khương Tâm Niên cài mật khẩu cửa nhà thành sinh nhật Tần Dịch.

Tần Dịch ở trên sô pha phát hiện áo khoác mình, là đồ ngày hôm qua mặc. Hắn cầm điện thoại trong túi đi đến sân nhỏ ngồi xuống.

Hắn cầm điếu thuốc, không hút, nhìn khói thuốc bay đi. Nếu không phải trên cổ tay có dấu vết, hắn tuyệt đối sẽ không sẽ tin có một ngày Khương Tâm Niên trầm mặc không nói tiếng nào luôn đi theo phía sau mình mà làm ra chuyện như vậy.

Điếu thuốc cháy hết, kɧoáı ©ảʍ trả thù trong lòng đã hoàn toàn biến mất, hắn chỉ cảm thấy thực hoang đường, nhưng không nghĩ sẽ thả Khương Tâm Niên ra, cũng không tính rời căn nhà này.

Hắn đồng ý yêu đương thử với Khương Tâm Niên rồi, là thật sự quyết định thử yêu đương cùng cậu.