Chương 1.2: Chúng ta yêu đương như thế này luôn đi

“Anh trước đây lại không phát hiện em là loại người này, Khương Tâm Niên, anh bây giờ rất hối hận, anh cảm thấy anh đã nhìn lầm người rồi.”

Mắt thường có thể nhìn thấy được bả vai Khương Tâm Niên run lên một chút, trên tay cầm chặt ly nước, giọng rất nhỏ, vẫn nói: “Anh trai, uống nước đi.”

Cậu đứng ở bên trái Tần Dịch, Tần Dịch rất dễ dàng mà giật lấy ly thủy tinh từ trong tay cậu, đập bên chân Khương Tâm Niên. Mảnh bể nhỏ làm chân Khương Tâm Niên đang mặc quần đùi ở nhà bị thương, miệng vết thương lập tức bắt đầu chảy máu.

Khương Tâm Niên như không cảm giác được đau đớn, nhưng Tần Dịch bị hành động cậu dọa rồi, cậu cúi đầu ngồi quỳ trên sàn nhà, căn bản không để bụng có ngồi trên mảnh vỡ thủy tinh hay không, qua một lúc lâu sau, thấp giọng nói: “Em sẽ không thả anh đi đâu, anh trai, em không muốn anh kết hôn.”

Cậu nói: “Em làm anh bối rối sao? Em cảm thấy em biểu hiện vẫn luôn không tệ lắm. Anh có thể vĩnh viễn không kết hôn được không, em sẽ luôn ở phía sau anh, không quấy rầy anh, anh nhìn em xem, cũng không được sao? Anh không muốn cùng em ở bên nhau, nhưng mà em, nhưng mà em không thể nhìn anh cùng người khác ở bên nhau.”

Khương Tâm Niên nói xong liền khóc, nước mắt trong suốt chảy ra, thực nhanh tích tắc trên đùi, tạo ra bọt nước thật nhỏ.

Tần Dịch nằm, cảm thấy trong lòng thực trống rỗng, hắn nhìn Khương Tâm Niên, đôi mắt rơi lệ, nói: “Em như vậy, anh vĩnh viễn sẽ không thích em đâu.”

Khương Tâm Niên cúi đầu không nhìn hắn, giống như không nghe được lời hắn nói, chỉ luôn lặp lạin: “Em làm không được, em không thể thả anh đi, anh không cần kết hôn, về sau em sẽ chiếu cố anh, kiếm tiền cho anh dùng, nấu đồ ăn ngon nhất cho ăn, chúng ta liền ở chỗ này sinh hoạt, em sẽ chiếu cố anh thật tốt……”

“Em thả tay anh ra đi, để anh có thể tự do hoạt động, em có thể đem anh khóa ở phòng, hoặc là khóa ở trong phòng này, nhưng em không thể làm anh bị trói ở trên giường.” Tần Dịch nói, “Em thả anh ra, chúng ta nói chuyện, được không? Em nếu vẫn trói anh, anh sẽ nghĩ hết mọi thứ biện pháp để tự sát, cắn đầu lưỡi, không ăn không uống, đâm đầu vào tường, dùng chăn và gối làm ngạt chết —— anh có thể nghĩ đến tất cả biện pháp, em có nghĩ đến ngày nào đó sẽ nhìn thấy thi thể anh không?”

Khương Tâm Niên ngơ ngác nhìn Tần Dịch, nước mắt như ngưng lại, chỉ để lại hai dấu vết thấm ướt, nói: “Em sẽ chết cùng anh.”

“Em thả tay anh ra đi.” Tần Dịch nhắm mắt lại, nói, “Nếu em hôm nay trước mười hai giờ để anh có thể tự do đi lại, anh liền cùng em ở bên nhau.”

Khương Tâm Niên ngẩng đầu nhìn hắn, tựa hồ không thể tin được, nhưng lời Tần Dịch đối với cậu có sức hấp dẫn rất lớn, cậu xác nhận nói: “Anh sẽ đi sao?”

“Sẽ không.” Tần Dịch nói, “Nếu em muốn thử xem, chúng ta liền thử ở đây xem. Nếu em không muốn thả anh ra, chúng ta cũng dừng ở đây được rồi.”

Khương Tâm Niên vốn ngồi quỳ, cơ hồ là bò đến, run rẩy mà từ túi quần móc ra chìa khóa, vặn một tiếng mở ra còng tay trên cổ tay phải Tần Dịch, cậu đem đầu vùi ở trong lòng bàn tay Tần Dịch, nước mắt từ khe hở ngón tay Tần Dịch chảy ra.

“Em mở, mở,” Tiếng Khương Tâm Niên nghẹn ngào, đứt quãng mà nói, “Cảm ơn anh, cảm ơn anh, Tần Dịch, anh đừng đi, em sẽ cùng anh yêu đương thật tốt, sẽ không……”

Khương Tâm Niên còn chưa nói xong, đã bị một lực thật lớn kéo lên giường, nhanh đến cậu không có thời gian phản ứng, còng tay kia còn mang theo nhiệt độ cơ thể ấm áp của Tần Dịch, đã còng lên trên cổ tay cậu.

Tần Dịch trên cao nhìn xuống cậu, đầu gối đặt ở trên bụng nhỏ Khương Tâm Niên, rất dễ dàng mà bẻ ra lòng bàn tay Khương Tâm Niên lấy đi chìa khóa.

Khương Tâm Niên mở to hai mắt nhìn Tần Dịch, lại đi xem tay mình, hơn nửa ngày mới phản ứng lại, kịch liệt mà giãy giụa.

Mũi chân Tần Dịch đỉnh đỉnh vào cẳng chân chảy máu của cậu, Khương Tâm Niên kêu đau một tiếng, cuộn chân lên ý muốn chống cự đau đớn này.

“Sẽ không gì?” Tần Dịch cười như không cười mà nhìn cậu, khóa ngồi ở trên người Khương Tâm Niên, không phí bao nhiêu sức lực ép cậu không thể động đậy, vươn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ gương mặt Khương Tâm Niên, “Khương Tâm Niên, em không phải thích như vậy sao, chúng ta yêu đương như thế này luôn đi.”