Chương 1

Những ngày mưa ướt lạnh cuối hè.

Từng hàng TV sau tủ kính nhấp nháy ánh sáng rực rỡ không gì sánh được trong đêm, dự báo thời tiết một lần lại một lần nửa mà lặp lại: Đêm nay hiếm có mưa xối xả, xin người đi đường và xe cộ chú ý an toàn khi đi ra ngoài, để tránh tai nạn giao thông

Trong một đêm mưa như thế, khi mọi người đang hối hả về nhà, trong con hẻm hướng ra đường có tiếng gì đó rêи ɾỉ như tiếng thút thít.

“Cứ để cô ấy ở đây?” Một người đàn ông ăn mặc âu phục bìa cứng dựa vào mái hiên bên cạnh con hẻm hút một điếu thuốc, không kiên nhẫn nhìn người phụ nữ mà bọn họ vừa mới đỡ xuống xe.

Đứng ở bên người hắn một người đàn ông mảnh khảnh gật đầu: “Dù sao cũng sắp đến nơi rồi dù sao lão đại cùng nàng đã nói rõ, hai ta làm xong liền trở về báo cáo kết quả công việc đi!”

Cuộn tròn trong góc, nữ nhân nửa mê nửa tỉnh theo bản năng mà rêи ɾỉ một tiếng, thân thể dựa vào trên tường trượt một chút, cuối cùng bị hạt mưa lạnh như băng rơi trên má đánh thức.

“Cô ấy tỉnh rồi.” Người đàn ông cường tráng quỳ xuống kéo mạnh miệng cô, “Có cần tôi nhắc lại lời lão đại nói với cô không, lão đại nói không cần một người phụ nữ không biết tốt xấu như ngươi."

Người phụ nữ nắm cổ tay áo của người đàn ông lực lưỡng bằng những ngón tay đẫm máu và giật mạnh một cách tuyệt vọng, cô không muốn bị bỏ rơi ở một nơi như vậy nỗi buồn trong mắt cô hiện rõ.

"Bây giờ biết sợ rồi." Người đàn ông gầy gò nắm lấy tóc của cô kéo lên, “Nếu không muốn chết, cô vẫn là ngoan ngoãn trở về xin lỗi lão đại! Thề tuyệt đối sẽ không làm trái ý ông ấy!”

“Không…… Không cần……” Người phụ nữ xõa tóc lắc đầu, cái lắc đầu này khiến cho phần da đầu nơi tóc bị mắc vào bị kéo ra một cách đau đớn.

Người đàn ông mảnh khảnh ở bên cạnh mắng: “Ngươi cũng thật là, lão đại đối với ngươi tốt như vậy, ngươi như thế nào như vậy không biết điều! Đem lão đại chúng ta xem như một con khỉ chơi đùa, đừng trách lão đại chúng ta lòng lang dạ thú! Ngươi đáng bị đánh gãy chân, ném ra ngoài!"

"Kệ cô ấy đi, dù lão đại có đối xử tốt với cô ấy như thế nào trong băng đảng vẫn có quy tắc, làm sai liền phải gánh chịu hậu quả chân cô ta đều bị đánh gãy còn không chịu nhận sai vứt ở nơi này làm cô ta tự sinh tự diệt đi! Đi thôi đi thôi, đừng ở đây lãng phí thời gian với một người phụ nữ tàn tật!" Người đàn ông cường tráng hất tay người phụ nữ ra, đá cô sang một bên, nói với người đàn ông gầy gò: giải quyết xong rồi lát nữa liền đi uống một ly đi!"

Người đàn ông gầy gò gật đầu: “Phía trước rẽ phải có một nhà hát không tồi có rất nhiều cô nương xinh đẹp liền đi một chút.”

Trong khi trò chuyện về những chủ đề thô tục, cả hai đã lái chiếc ô tô đầu đen rời khỏi người phụ nữ bị bỏ rơi trong con hẻm

Tiếng hát trầm thấp của Gackt từ đĩa nhạc trong cửa hàng chậm rãi truyền vào trong hẻm:

(Tôi cứ một mình lang thang không mục đích

Hơi thở yếu ớt vẽ màn sương trắng

Trong khoảnh khắc chuyển mùa

Tôi đã rơi nước mắt chẳng vì lý do gì..)

Mưa càng lúc càng nặng hạt, bao phủ cả bầu trời u xám xịt. Những giọt mưa dày đặc khiến người phụ nữ bầm tím trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, và trong mắt cô, ký ức về đêm hôm đó có lẽ chỉ còn cơn mưa bất tận và bài hát Khúc cuối buồn.

Kiều Ương Bạch vẫn nhớ như in cảnh tượng kể từ khi nàng gia nhập Bang Vĩnh Diệu thời còn trẻ và bây giờ nàng bị ném đi cũng là đã 5 năm.