Chương 2

Đó là một nỗi nhớ khôn nguôi mà người bình thường không thể tưởng tượng được.

Tất cả bắt nguồn từ cuối mùa hè 5 năm trước đan xen đau buồn và vui vẻ.

Vào mùa hè năm 17 tuổi, Kiều Ương Bạch đang trải qua mối tình đầu của mình. Âu Dương Tư chàng trai mà cô yêu thầm từ lâu bỗng một ngày lấy hết can đảm thổ lộ hết những lời yêu thương đối với cô, niềm hạnh phúc bất ngờ này đã khiến cô bật khóc vì hạnh phúc.

Mặc dù đã năm năm trôi qua, nhưng hình ảnh Âu Dương Tư vẫn hiện hữu một cách sống động trong tâm trí cô.

Vào mùa hè, lối đi dạo trong khuôn viên trường trung học tràn ngập dây thường xuân xanh mướt, đổ bóng đen trên những bậc thang bê tông xám xịt, mặc dù thời tiết nóng bức khó chịu nhưng ẩn mình ở đây sẽ khiến người ta cảm thấy xanh tươi và sảng khoái.

Kiều Ương Bạch đang mang tài liệu phô tô đi qua hành lang, đột nhiên bị một bóng người màu trắng chặn lại đường đi.

"A, Âu Dương bạn học?" Nam tử thầm mến đã lâu đột nhiên xuất hiện ở trước mặt nàng, Kiều Ương Bạch tựa hồ có chút thất thần không biết phải làm sao, nàng sau một lúc lâu im lặng tiếp tục nói, "Cái kia, ngươi có chuyện gì sao?"

Âu Dương Tư trịnh trọng gật gật đầu: “Ta có chuyện quan trọng muốn nói với ngươi.”

Thanh niên rất tự nhiên cầm lấy đồ vật trong tay Kiều Ương Bạch: "Ngươi đi phòng photo sao? Vậy ta cùng ngươi đi."

Kiều Ương Bạch không chút do dự mà gật đầu, theo bản năng mà đi theo phía sau Âu Dương Tư.

Hai người lần lượt đi trong hành lang râm mát, tiếng ve kêu inh ỏi, lá cây thỉnh thoảng bị gió thổi qua. Nắng xuyên qua dây thường xuân chiếu lên khuôn mặt non nớt của hai đứa, trông rất đẹp.

Hai người một trước một sau đi trong hành lang râm mát, tiếng ve kêu inh ỏi, lá cây thỉnh thoảng bị gió thổi nhẹ qua . Ánh mặt trời xuyên thấu qua dây thường xuân chiếu lên khuôn mặt hai người , trông rất đẹp

Chàng trai đang đi phía trước bỗng nhiên khựng lại.

Kiều Ương Bạch thiếu chút nữa đυ.ng đầu vào lưng Âu Dương Tư, kinh ngạc nhìn hắn nghiêng người: "Âu Dương bạn học, ngươi làm sao đột nhiên dừng lại?"

“Ương Bạch ta thích ngươi đã lâu, nhưng chưa bao giờ có dũng khí nói ra.” Âu Dương Tư xoay người lại , có chút khẩn trương nhưng là ánh mắt sắc bén. Lại có thể thấy được hắn một hơi muốn nói cho xong, cho nên vội vàng lớn tiếng nói: "Tuy rằng không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng ta chỉ muốn ở bên cạnh ngươi, không có ngươi không thể làm được." !Vì vậy, hãy làm bạn gái anh nhé!"

Những lời thật lòng nhất của chàng trai ấy, cùng với tiếng cánh bồ câu bay xung quanh, đã khắc sâu trong tâm trí Kiều Dương Bạch.

Khi đó, nàng vững tin vào tình yêu đích thực, tin tưởng vũ trụ sẽ trường tồn mãi mãi, cho dù gặp phải khó khăn gì cũng có thể nắm chặt tay trong tay. Nhưng tình yêu ngọt ngào và cuộc sống gia đình hạnh phúc của cô đã bị đẩy vào địa ngục bởi sai lầm chết người của cha mẹ cô vào cuối mùa hè 5 năm trước.

“Này, Ương bạch, mẹ và ba chuẩn bị đi nước Pháp nghỉ phép, phải đi một tháng, con ở nhà phải chăm sóc bản thân thật tốt nhé!” Mẫu thân mỉm cười vỗ vỗ vaiKiều Ương Bạch.

“Không sao, con đã 17 tuổi rồi !” Kiều Ương Bạch nhìn chăm chú vào album trong tay không chớp mắt, “Bố mẹ cứ việc đi là được, chuyện của con con sẽ xử lý tốt.”

“Còn có, cùng Âu Dương hòa thuận, hắn là một chàng trai tốt.” Mẫu thân bất đắc dĩ mà cười nói, "À, đúng rồi, thường xuyên quét dọn, trở về đừng để mẹ nhìn thấy nhà cửa bừa bộn.