Chương 11

Thương Thụy Mặc về đến nhà, sau khi ăn qua cơm trưa liền trở lại thư phòng, Nhuận Thạch hướng hắn báo cáo Kiều Ương Bạch đã tỉnh lại hơn nữa đang trong tình huống tốt đẹp.

Đáng tiếc Tiểu Ninh cùng Kiều Ương Bạch, thậm chí cả Nhuận Thạch toàn bộ đều đoán sai, Thương Thụy Mặc nghe xong chỉ là mặt vô biểu tình gật gật đầu, không có bất kì phản ứng gì.

Đứng ở một bên Quang Hựu đệ nhẹ nhàng đưa tư liệu về Kiều Ương Bạch mà anh ta tra được.

Chỉ có hai trang giấy A4 mỏng, lại làm người ta run sợ.

Thương Thụy Mặc xem từng tờ một, biểu cảm trên khuôn mặt vẫn luôn không thay đổi. Quang Hựu ở một bên giải thích: “Cha mẹ Kiều Ương Bạch bởi vì thiếu nợ mà đem nàng bán cho Bang Vĩnh Diệu. Nàng ở Bang Vĩnh Diệu Bang đã được 5 năm, tình huống cụ thể tuy rằng không rõ lắm, nhưng chắc chắc nàng là một trong những tình nhân của Hoắc Đông Thần lão đại Bang Vĩnh Diệu”

Thương Thụy Mặc xem chưa xong tư liệu liền ném ở trên bàn, hỏi: “Vì cái gì ném nàng ra tới?”

"Là vì

cứu một nữ hài tử mấy tháng trước bị cha mẹ bán vào Bang Vĩnh Diệu, tựa hồ muốn giúp nàng chạy trốn, lại bị bắt được."

Tựa hồ là đoán trước được bên trong đáp án, Thương Thụy Mặc tiếp tục hỏi: “Năm năm nay nàng sống như thế nào?”

“Tuy rằng nói là được sủng ái. Nhưng trên thực tế, sống không được tốt. Nàng được sủng ái chẳng qua là Hoắc Đông Thần thích tìm nàng hầu hạ thôi. Hoắc Đông Thần là cái loại người chính mình chơi nữ nhân xong liền ném cho cấp dưới mua vui. Mặt khác, nàng còn bị các tình nhân khác đánh, tóm lại chính là thực thảm……”

Thực thảm.

Hai chữ này đã giải thích được năm năm nay của Kiều Ương Bạch.

Thời điểm nàng lần đầu tiên trở thành tình nhân của Hoắc Đông Thần, nàng liều chết phản kháng, Hoắc Đông Thần bị nàng chọc giận đã đem nàng ném xuống địa lao chịu phạt, kia một lần các tiểu đệ suýt chút đem phía sau lưng nàng đập nát. Nàng nằm ở đó ba ngày không có người trông coi, miệng vết thương mưng mủ, sốt cao không lùi, mãi đến nàng sắp chết, Hoắc Đông Thần mới sai người đem nàng đưa đi chữa trị.

Từ đó về sau, nàng không hề phản kháng, giống một con rối không có sinh mệnh tùy ý Hoắc Đông Thần đùa giỡn.

Chính là nàng như cũ không chấp nhận được việc chính mình bị Hoắc Đông Thần làm nhục, liền bị ném vào vòng tay các tiểu đệ chịu nhục.

Nàng thét chói tai, khóc lóc, cuối cùng kết cục chính là bị các tiểu đệ đánh bất tỉnh, tỉnh lại thời điểm đối mặt chính mình quần áo tóc tai xộc xệt.

Mà tất cả những điều này không ai biết.

Quang Hựu tiếp tục nói: “Hiện tại tin tức mới nhất là ở bên kia Bang Vĩnh Diệu đang phát động mọi người tìm kiếm Kiều Ương Bạch, Hoắc Đông Thần tựa hồ quyết tâm muốn tìm nàng về.”

“Ồ?” Thương Thụy Mặc đối với sự việc này thấy hứng thú, “Ta không biết Hoắc Đông Thần kia đối một với một tình nhân lại để tâm như vậy.”

“Hắn tựa hồ chỉ đối Kiều Ương Bạch như thế." Quang Hựu chưa thấy qua bộ dáng Kiều Ương Bạch sờ tóc mình, “Nhưng nghe nói nàng là mỹ nhân hiếm có.”

Nhuận Thạch ghé vào Quang Hựu bên tai, cười hì hì nói: “Nếu ngươi đem hai chữ ‘ nghe nói ’ xóa đi liền đúng rồi.”

Quang Hựu người tức trước đến nay yêu cái đẹp, tức khắc hai mắt lấp lánh tỏa sáng: “Oa? Chẳng lẽ cô ấy thật sự là một đại mỹ nhân?”

“Ta đã thấy, tuyệt đối không sai, ngươi phải tin tưởng vào hai mắt của lão đại.”

“Nếu hai ngươi lại còn lẩm nhẩm liền cút ra ngoài cho ta.” Thương Thụy Mặc nhẹ nhàng nói một câu, không khí trong thư phòng liền lạnh xuống, “Hãy phong tỏa hết thảy tất cả tin tức về Kiều Ương Bạch ở chỗ này, tuy rằng có hơi chậm, nhưng chắc hẳn hai người có thể làm tốt, nếu không kịp hãy gọi thêm A Minh cùng đi xử lý. Tóm lại chuyện này không được bại lộ.”

Nhuận Thạch lo lắng mà nói: “Chính là lão đại, chuyện này đã xảy ra hơn hai ngày, nói không chừng đã để lộ tin tức……”

“Nếu Hoắc Đông Thần đã biết Kiều Ương Bạch ở nơi này của ta, liền sẽ không phát điên đào ba thước đất.” Thương Thụy Mặc nói, “Như vậy đi, các ngươi có thể che lại bao lâu liền che lại bấy lâu.”

“Vâng, thuộc hạ đã hiểu.”

“Còn có, Kiều Ương Bạch tâm tình như thế nào?”

“Nghe hầu gái Tiểu Ninh nói, nàng phi thường bình tĩnh, thậm chí đều……” Nhuận Thạch khẩn trương mà nhìn thoáng qua Thương Thụy Mặc, không dám nói ra.“Thậm chí đều không để bụng ai là người cứu nàng hay không?” Sớm đã dự đoán được đáp án này Thương Thụy Mặc không có bất luận cái gì không cao hứng, “Được, ta đều đã biết, trong công ty ta còn có chút việc chưa xử lý xong. Hai người các ngươi đi xuống trước đi.”

Nhuận Thạch cùng Quang Hựu mới vừa rời khỏi thư phòng Thương Thụy Mặc, liền đυ.ng phải khuôn mặt đầy nôn nóng của Tiểu Ninh cùng Tiểu Đào.

“Nhuận Thạch tiên sinh, Quang Hựu tiên sinh, cuốu cùng cũng tìm được hai người các ngươi!” Không biết đã xảy ra chuyện gì, Tiểu Đào gấp đến độ sắp khóc.

“Là việc của Kiều tiểu thư sao?”

Quang Hựu thấy Tiểu Ninh cùng Tiểu Đào đồng thời gật gật đầu, lập tức nhẹ giọng nói: “Có chuyện gì đi xa một chút rồi lại nói, lão đại đại đang ở bên trong làm việc nếu quấy rầy đến lão đại có thể sẽ bị chém chết đấy!”

Bốn người đi tới lầu hai thông qua cửa thang lầu 3, mới dừng lại tới.

Bước chân dừng lại, Tiểu Ninh liền lập tức mở miệng nói: “Vừa rồi tôi xem Kiều tiểu thư buồn, liền giúp nàng lấy một quyển tạp chí, kết quả không biết sao lại nàng nhìn bên trong tạp chí đột nhiên khóc. Chúng tôi khuyên thật lâu mới đem nàng bình tĩnh lại, nhưng dường như cô ấy như biến thành một người khác vậy. Sau đó chúng tôi bưng tới cơm trưa làm nàng ăn, nàng liền nói cái gì ăn cũng không ăn!”

Nhuận Thạch cùng Quang Hựu hai mặt nhìn nhau, cũng không biết Kiều Ương Bạch vì cái gì bỗng nhiên như vậy khác thường.

Tiểu Đào nôn nóng hỏi: “Chuyện này có nên thông báo cho chủ nhân không?”

Quang Hựu nhún nhún vai, bất đắc dĩ nói: “Nếu bị lão đại biết chúng ta đem chuyện này không nói cho hắn không chừng sẽ chết rất thực thảm.”

“Ân, ta xem cũng là như thế này.” Nhuận Thạch nói, “Hai người các ngươi đi về trước chiếu cố nàng đi, chuyện này chúng ta sẽ cùng lão đại nói. Yên tâm.”

Nhìn theo hai vị hầu gái rời đi, Nhuận Thạch ủ rũ mà đem tay cắm ở tóc: “Quang Hựu, ngươi nói làm sao bây giờ, ta hiện tại cảm thấy nếu là đối với nữ nhân kia có một chút sơ sẩy, liền tuyệt đối có khả năng bị lão đại chém……”

“Ngươi nếu là có thời gian liền chạy nhanh đi báo cáo lão đại, so ở chỗ này oán giận càng dễ dàng giữ được cái đầu của ngươi hơn là ở chỗ này phàn nàn.” Quang Hựu cợt nhả mà bắt lấy sau cổ cổ, kéo hắn trở về.

Sau khi biết được Kiều Ương Bạch cự tuyệt ăn cơm, Thương Thụy Mặc không nói một lời làm người đưa tới cuốn tạp chí kia đến, sau khi lật xem vài tờ khuôn mặt hắn lập tức biến sắc.

Hắn đứng lên, bước ra khỏi thư phòng, đi thẳng đến phòng ngủ Kiều Ương Bạch.

Nhuận Thạch cùng Quang Hựu nhìn ra được lão đại tâm tình đang không tốt, liền muốn đi theo hắn phía sau phòng ngừa có chuyện gì phát sinh. Kết quả bị Thương Thụy Mặc liếc mắt một cái cấp quét trở về.

Lúc này Kiều Ương Bạch bên này đang quay đầu nhìn bầu trời sáng ngời ngoài cửa sổ, nghe thấy tiếng cửa phòng “Cạch”một tiếng, nàng kinh ngạc mà quay đầu lại, nhìn thấy một người nam nhân xông vào.

Đó là một khuôn mặt thẳng tắp và hoàn hảo, với đôi lông mày đầy sức sống, chiếc mũi cao thẳng, khuôn mặt tuấn tú và lạnh lùng như bị dao cắt, và đôi mắt sắc bén như dã thú. Cánh tay dài và mạnh mẽ. Bởi vì vẫn luôn ở trạng thái làm việc nên hắn vẫn mặc một bộ vest Gianfranco Ferre được đặt may riêng, dáng người hiển nhiên có thể nhìn ra là một vóng dáng cân đối, hoàn hảo đã được rèn luyện trong thời gian dài. Hơn nữa với chiều cao 1m85 đi đường đều mang một loại soái khí.

Hơn nữa, vẻ mặt của hắn làm cho người ta nhìn ra được hắn có gì đó khác với người thường.

“Ngươi là……”

Kiều Ương Bạch còn chưa kịp mở miệng nói, liền trực tiếp bị Thương Thụy Mặc một tay đè lại bả vai, một tay nâng hàm dưới, tạo nên một cái bóng lớn trên khuôn mặt cô.

Dưới con mắt của người đàn ông này, Kiều Ương Bạch vốn tưởng rằng mình sẽ không còn sợ hãi gì nữa, không khỏi run lên.

Đối với người bình thường không thể chịu nổi, giống như một loại ánh mắt khát máu không có ấm áp cùng cảm xúc.

“Ăn hay không ăn?”

Ở trong mắt người ngoài, ngữ khí của Thương Thụy Mặc có thể nói là bình tĩnh, không có ác ý. Chính là từ đáy lòng Kiều Ương Bạch lại cảm thấy không giống bình thường.

“Ta không muốn ăn cơm, ăn không vô.”

Cảm giác được chính mình lời nói có chút rung rẩy, Kiều Ương Bạch vội vàng dùng tay bắt lấy khăn trải giường, cố gắng trấn tĩnh.

Thương Thụy Mặc đôi mắt nguy hiểm mà nheo lại, đó là điềm báo trước bão táp tiến đến.

Ở chỗ này đã làm việc được mấy năm Tiểu Ninh cùng Tiểu Đào biết rính tình của chủ nhân, liền sớm thấy Thương Thụy Mặc tiến vào vội vàng lui ra ngoài, thậm chí không quên đóng cửa phòng lại

“Ngươi nếu là không ăn, cũng đừng muốn đến gặp người đó.”

Thanh âm trầm thấp của nam nhân ở bên tai vang vọng, Kiều Ương Bạch phảng phất bị lời nói đánh trúng không khỏi giật mình mở to đôi mắt.

Thanh âm không chịu khống chế mà run rẩy: “Ngươi…… Ngươi....làm sao biết?”

Hắn không quan tâm đến lời nói của Kiều Ươnh Bạch, lại tiếp tục nhẹ nhàng hỏi: “Ngươi đến tột cùng là ăn hay là không ăn.”

Kiều Ương Bạch đem đôi mắt nhắm chặt một giây, sau đó bỗng chốc mở ra, dùng ngữ khí đến chính mình cũng không tin mạnh mẽ nói: “Ta không ăn.”

“Ta đã cho ngươi cơ hội.” Thương Thụy Mặc con ngươi màu đen tựa hồ càng thêm sâu, hắn mở miệng nói, “Tiến vào.”

Vừa dứt lời, ba người đàn ông vạm vỡ với hình dáng đang sợ ở ngoài cửa bước vào.

Hiển nhiên là tay sai của Ngự Thương bang.

Điều đáng sợ chính là, trong tay ba người kia, một người thì tay không, một người cầm tô cháo, người còn lại thì đang cầm hai ống nghiệm dày đặc.

Thương Thụy Mặc biểu tình bình tĩnh, ngữ khí bình tĩnh, chỉ là đơn giản ba chữ: “Rót cho ta.”

Rót cho ta

Ba chữ đơn giản như vậy đã làm Kiều Ương Bạch hoảng sợ tới cực điểm.

Dứt lời Thương Thụy Mặc đi tới cửa, quay đầu nhìn lại những gì đang xảy ra. Đã có một người đè lại Kiều Ương Bạch đang giãy giụa một cách tuyệt vọng, một người khác bắt đầu thô bạo mà đem đồ ăn rót vào trong miệng nàng.

Rất đau. Ống nghiệm rót ở khoang miệng , thức ăn tranh nhau nhét vào thực quản. Thật sự rất đau.

Kiều Ương Bạch đã mấy ngày không có ăn cơm, một hành động tra tấn như vậy khiến nàng một bên khóc lóc một bên nôn mửa.

Rót đến càng nhiều, phun đến càng nhiều. Nước mắt ở bên gối ướt thành một mảnh, làm nàng đau đớn muốn chết.

Kiều Ương Bạch đến cuối cùng cơ hồ mất đi sức lực phản kháng, đôi mắt trống rỗng run rẩy.

Nhìn thấy Kiều Ương Bạch bộ dáng, người đàn ông vạm vỡ lo lắng nhìn Thương Thụy Mặc, chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo của hắn.

Khóe môi Thương Thụy Mặc nhếch lên, hắn tiếp tục phun ra ba chữ: “Tiếp tục rót.”

Kiều Ương Bạch trong lúc ý thức mơ hồ nghe được ba chữ này, tuyệt vọng nhìn người đàn ông bên cửa, lắc đầu như cầu xin.

“Không cần hiện tại mới biết hối hận.” Thương Thụy Mặc ánh mắt sắc bén tựa hồ muốn đem nàng xuyên thấu, đó là một loại vô hình chiếm hữu, bình tĩnh lặp lại một lời nói đơn giản “Ta đã cho ngươi cơ hội.”

“Tiếp tục rót, thẳng đến khi nào cơm hết mới đượckết thúc.” Nói xuống câu này không mang theo bất luận cái gì cảm tình nói, Thương Thụy Mặc lưu loát mà đi ra khỏi phòng.