Chương 10

“Chủ nhân đã thuê rất nhiều rất bác sĩ giỏi , vẫn luôn bận rộn đã lâu, ngài nhất định có thể khỏi bệnh.” Hầu gái ngây thơ động viên Kiều Ương Bạch, khiến nàng đối với thế giới đã gần như tuyệt vọng cũng có chút bất lực.

Kiều Ương Bạch trước sau không nói gì, nhóm hầu gái thấy nàng tâm tình ủ rũ, vì vậy đều yên lặng lui ra ngoài, trong phòng chỉ để lại một người quét dọn.

Kiều Ương Bạch nằm đến cơ bắp đau nhức, muốn hoạt động một chút nhưng bởi vì hai chân đang bị nẹp vì thế thử một lát liền từ bỏ.

Người hầu gái đang quét dọn thấy nàng nhàm chán, liền tự giới thiệu nói: “Tôi kêu Tiểu Ninh.”

Tiểu Ninh chắc chắn Kiều Dương Bạch sẽ không đáp lại lời tự giới thiệu của cô, cho nên cô vừa nói xong liền bắt đầu thu dọn những bông hoa còn sót lại bên ngoài chiếc bình.

"Đúng rồi, Kiều tiểu thư, tôi sẽ nhờ một người giúp việc khác tên là Tiểu Đào cùng nhau chăm sóc cô. Lát nữa cô ấy sẽ tới, mong tiểu thư chiếu cố cô ấy."

Kiều Ương Bạch đối bất luận cái gì sự vật đều không có hứng thú, nàng không quan tâm chính mình là như thế nào đi vào nơi này, cũng không quan tâm mệnh vận sau này sẽ như thế nào, nàng hiện tại chỉ muốn yên lặng nằm một chỗ

Ngược lại Tiểu Ninh lại lẩm bẩm một mình: “Tối hôm trước khi tôi đang ở lầu một làm việc, liền nhìn thấy Nhuận Thạch tiên sinh cõng ngài vội vã chạy vào cửa. Lúc ấy cả người ngài đều ướt đẫm, trên người còn chảy rất nhiều máu, làm tôi giật cả mình. A, đúng rồi, Nhuận Thạch tiên sinh là cấp dưới của chủ nhân, quanh năm ở bên chủ nhân, còn có Quang Hựu tiên sinh cùng A Minh tiên sinh cũng vậy.”

Kiều Ương Bạch trong lòng biết, căn biệt thự xa hoa như vậy, cho dù không biết trông như thế nào, nhưng chỉ cần nhìn vào sự xa hoa của căn phòng này là có thể biết mình được cứu bởi loại người nào.

Mà bị người như vậy cứu, kết quả đó là chính mình lại bắt đầu một cuộc sống khác không khác gì ở Bang Vĩnh Diệu.

Thấy Kiều Ương Bạch từ đầu đến cuối đối những việc này đều không có hứng thú, Tiểu Ninh nhẹ nhàng nói: “Tôi còn tưởng rằng ngài sẽ hỏi về rất nhiều chủ nhân.”

Nàng không thể trốn tránh. Sở dĩ sự thật đã là như thế, dù tốt hay xấu, nàng cũng không nghĩ lại hỏi thêm. Đối với nàng mà nói, tương lai thực xa xôi, nàng chỉ muốn sống cho ngày hôm nay mà thôi.

Đúng vậy, nàng chỉ muốn có một ngày tốt lành mà thôi. Kiều Ương Bạch bình tĩnh mà nghĩ.

“Đã không sao nữa đâu Kiều tiểu thư. Tuy rằng mọi người đều kinh ngạc khi chủ nhân đối với ngài quan tâm như vậy, nhưng tôi nghĩ chủ nhân hẳn có lý do. Chủ nhân tuy nói thực nghiêm khắc, nhưng hắn là người rất tốt.” Tiểu Ninh linh hoạt đôi tay một bên giúp Kiều Ương Bạch mát xa bả vai, một bên nói.

Kiều Ương Bạch lại lãnh đạm, cũng biết lúc này hẳn nến đáp lại Tiểu Ninh liền nhàn nhạt mỉm cười.

Tiếu Ngưng khẽ mỉm cười: "Hôm nay là thứ bảy, đến trưa chủ nhân mới trở về, nếu như hắn biết ngài tỉnh, nhất định sẽ lập tức tới xem ngài."

Cảm giác được cơ bắp trên vai thoải mái hơn, Kiều Ương Bạch đem ánh mắt chuyển hướng về đồng hồ phía trên vách tường.

Một chiếc đồng hồ đơn giản không có bất kỳ dấu hiệu nào, phút được đặt thẳng đứng hướng xuống dưới, tạo thành một góc 165 độ tiêu chuẩn với kim giờ.

11:30, còn 30 phút nữa.

Nàng còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp Hoắc Đông Thần lão đại Bang Vĩnh Diệu, nàng sợ hãi mà khóc thút thít, không ngừng khóc kêu “Không cần! Không cần! Thỉnh ngươi buông tha ta”. Chính là lần này, nàng đã đeo lên mặt nạ điềm tĩnh, cảnh nghênh đón nàng sẽ là như thế nào?