Chương 9

“Đúng rồi, người phụ nữ mà ương bạch muốn cứu hiện tại thế nào?”

“Còn đang ở địa lao”

“Đem nàng đưa đi Thái Lan.”

Nhắc tới Thái Lan, A kỳ theo phản xạ đáp ứng một câu: “An bài đến Bangkok làm tiểu thư mát xa sao? Thuộc hạ sẽ làm ngay.”

“Không, sắp xếp cho cô ta một công việc tử tế, càng xa những nơi khói bụi kia càng tốt.” Hoắc Đông Thần một tay chống ở phía sau, tay kia cầm điếu thuốc, ngẩng đầu nhìn trời, một lúc sau mới nói tiếp: “A Kỳ, ngươi biết vì sao Ương Bạch không chịu nhận lỗi không?”

Đột nhiên bị lão đại hỏi, A Kỳ suy nghĩ một chút, thành thật trả lời: "Thuộc hạ không có cùng Kiều tiểu thư nói chuyện nên thuộc hạ cũng không biết."

Hoắc Đông Thần khép mắt lại không nói nữa, A Kỳ cũng lẳng lặng đứng ở bên cạnh không phát ra tiếng động.

Cứ như vậy trầm mặc ước chừng khoảng mười lăm phút, Hoắc Đông Thần đột nhiên mở mắt ra, tâm tình nhẹ nhàng, cười như không cười mà nói: “Đừng nhìn nàng theo ta 5 năm, nhưng tính tình của cô ấy lại khác với những người phụ nữ cam tâm tình nguyện đi theo ta. Nàng tuy rằng ngoan cố, lại không thấy được đã bị ta mài đi ít nhiều góc cạnh.

A Kỳ không hiểu lão đại đang nghĩ cái gì, cũng không biết vì sao tâm tình đột nhiên tốt lên, không dám trả lời, đành phải nghe lão đại nói tiếp.

Nhưng Hoắc Đông Trần không giải thích thêm lý do tại sao Kiều Ương Bạch không chịu thừa nhận sai lầm của mình.

“Xem ra lần này nếu ta tìm được cô ấy, nhất định phải cùng cô ấy nói chuyện thật tốt.” Điếu thuốc trong tay Hoắc Đông Thần đã cháy hết, hắn khoát khoát tay về phía sau, “Ngươi lui xuống đi, ta muốn yên tĩnh một lát.”

A kỳ gật gật đầu, vừa nói “Thuộc hạ sẽ mau chóng điều tra tất cả bệnh viện", một bên lui về phía sau cửa.

Trong đình viện tiếng nước chảy gõ vào ống trúc phát ra âm thanh“Thùng thùng”, tựa hồ một mảnh yên lặng. Không ai nhìn thấy sự lạnh lùng đột ngột trong mắt Hoắc Đông Thần.

Điều khó tin nhất trên thế giới là khi bạn thức dậy, giường của bạn được bao quanh bởi những người xa lạ.

Kiều Ương Bạch dùng tay hai che lại đôi mắt nhất thời không biết phải làm sao.

Sáu nha hoàn xem Kiều Ương Bạch như quý hiếm thì thầm với nhau.

“Oa, đúng là như vậy, nàng thật sự xinh đẹp……”

"Đúng vậy, cô ấy mở mắt ra còn xinh đẹp hơn nữa. Thật không hổ là người mà chủ nhân coi trọng."

"Mà lại là không trang điểm, sau khi trang điểm không phải càng đẹp sao?"

Kiều Ương Bạch đầu đau muốn nứt ra, vươn tay đem năm ngón tay xòe ra chính mình trước mắt quơ quơ, có thể là bởi vì bị thương phản ứng có chút chậm chạp, qua vài giây nàng mới xác nhận chính mình thật sự đã tỉnh.

“Tối hôm qua nghe nói ngài tỉnh, chúng tôi đều rất tò mò, cho nên sáng nay chủ nhân vừa rời đi chúng tôi mới dám trộm đến xem ngài.” Kiều Ương Bạch nghe một người hầu gái ngọt ngào mà cười, “Xin lỗi, không có mạo phạm đến ngài đi?”

Kiều Ương Bạch lạnh lùng nhìn những hầu gái nhiệt tình này, nàng không tín nhiệm hoàn cảnh lạ lẫm cùng xa lạ mọi người, cho nên nàng lựa chọn không mở miệng.

Kiều Dương không nói gì chỉ đem tay bỏ xuống đặt lại lên bụng.

Một người hầu gái kiên trì không ngừng hỏi: “Tiểu thư có đau không?”

Kiều Dương cười khổ, nhưng trong nụ cười này lại ẩn chứa một tia bi thương, những hầu gái này làm sao biết được đây không chỉ là một vết thương đơn thuần...