Chương 8

Trong hai ngày Kiều Ương Bạch rời đi, Bang Vĩnh Diệu gà bay chó sủa không yên.

Trong bang mọi người đều biết rằng Kiều Ương Bạch được lão đại bao dưỡng 5 năm. Bởi vì đã bí mật giao thức ăn cho một cô gái bị giam cầm trong ngục tối hơn nữa ý đồ trợ giúp nàng chạy trốn, khiến Hoắc Đông Thần nổi trận lôi đình. Vốn dĩ nàng chỉ cần xin lỗi đàng hoàng và chấp nhận một hình phạt nhỏ liền có thể bỏ qua, nhưng nàng cố tình chính là không cúi đầu nhận sai.

Trong số tất cả tình nhân của Hoắc Đông Thần, Kiều Ương Bạch chính là người được sủng ái nhất, sự sủng ái này kéo dài 5 năm. Nhiều người không hiểu tại sao hắn lại hứng thú với Kiều Ương Bạch lâu như vậy.

Nhưng Hoắc Đông Thần là một người đàn ông có lòng tự trọng cao, độc đoán và hung ác, hắn ta không thể tha thứ cho người phụ nữ yêu thích của mình làm ra những việc vi phạm quy tắc của bang hội.

Sủng ái thì sủng ái, Bang Vĩnh Diệu có quy tắc của Bang Vĩnh Diệu, nếu Kiều Ương Bạch không biết tốt xấu.Hoắc Đông Thần liền không chút do dự ra lệnh cho thủ hạ của mình đánh cô, bẽ gãy chân cô và ném cô ra ngoài không chút do dự. Với hắn mà nói, thiếu mất đi một tình nhân không sao cả, nhưng là trong bang có quy tắc không thể phá.

Cho nên bất cứ ai biết tính tình của lão đại đều cho rằng, nếu Kiều Ương Bạch không cúi đầu xin lỗi, Hoắc Đông Thần tuyệt đối sẽ không cho phép nàng trở về.

Chính là lúc này đây bọn họ sai rồi.

“Đi tìm Ương Bạch đem về đây cho ta.”

Sáng hôm sau sau đêm mưa đó, Hoắc Đông Thần, lão đại của Bang Vĩnh Diệu cả đem dường như đã không ngủ ngon, liền ra lệnh cho thuộc hạ của mình mang Kiều Ương Bạch trở về, người đã bị ném ra ngoài đêm qua.

Mặc dù rất nhiều người trong bang đều tràn đầy nghi hoặc và vô cùng kinh ngạc, nhưng không ai dám biểu lộ ra trên mặt, đành phải ra ngoài tìm người theo sự phân phó của Hoắc Đông Thần.

Nhưng mà, kết quả tìm kiếm của hầu hết bọn họ lại là Kiều Ương Bạch mất tích.

Bang Vĩnh Diệu là một tổ chức hắc đạo có thứ hạng rất cao trong thế giới ngầm ở châu Á, những năm gần đây dưới sự lãnh đạo của Hoắc Đông Thần, tổ chức này ngày càng phát triển và có mạng lưới quan hệ rộng lớn ở nhiều nơi. Mà Bang Vĩnh Diệu từ trước đến nay luôn có biệt hiệu ngay cả một con chuột cũng không thể thoát, nhưng họ lại không thể tìm thấy một người đang sống sờ sờ. Càng đáng sợ hơn người này lại chính là nữ nhân quan trọng của lão đại

"Đồ ngốc! Một lũ ngốc!" Hoắc Đông Thần ném hết tài liệu trên bàn gỗ xuống đất, tức giận mắng một đàn em của mình "Tìm một phụ nữ khó như vậy sao!? Một lũ vô dụng! Cút ra ngoài!"

Hoắc Đông Thần giận dữ giống như một con báo đỏ mắt, ai khıêυ khí©h phải hắn sẽ phải gánh chịu hậu quả, mấy đứa đàn em bị hắn làm choáng váng nhanh chóng chạy ra khỏi phòng.

“Cô ấy rốt cuộc đã đi đâu!?” Hoắc Đông Thần lo lắng vò tóc, đi tới đi lui không yên trên sàn nhà.

A kỳ thân là cận vệ Hoắc Đông Thần bình tĩnh mà nói: “Lão đại, ta đã hỏi qua hai cái tiểu đệ đem Kiều tiểu thư ra ngoài. Bọn họ thật là đem nàng ném ở một con hẻm nhỏ, bọn họ không cần thiết nói dối, điều này đối bọn họ không có chỗ tốt.”

“Này còn cần ngươi nói sao!?” Trên khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Đông Thần lộ ra sát khí “Hai chân bẻ gãy, cả người đều là vết thương nàng có thể đi bao xa? Đừng nói là đi, nàng có thể bò sao? Nhất định là có người cứu!”

A Kỳ gật đầu: "Nhưng là ngõ hẻm nhỏ, ngày mưa người qua lại cũng không nhiều, nếu ở gần đó hỏi thăm, chỉ sợ cũng không có kết quả."

“Như vậy, ngươi mang vài người đi vào bên trong bệnh viện điều tra, phòng khám nhỏ cũng không đưỡ bỏ sót. Ương bạch chính là kiên trì không chịu nhận sai, vậy trước đem nàng bắt trở về rồi lại nói.” Hoắc Đông Thần đi đến đài ngắm hoa, khoanh chân ngồi xuống.