Chương 7

“Đau……” Kiều Ương Bạch cắn chặt răng, nàng trải qua không biết bao nhiêu lần thống khổ, những vẫn là không thể chịu đựng nổi những cơn đau từ cơ thể truyền đến

Hầu gái thấy sắc mặt nàng trắng bệch, nhễ nhãi mồ hôi, kinh hoảng hỏi: “Tiểu thư!? Người làm sao vậy!?”

Trong lòng nghĩ “Mình quả nhiên vẫn là bị ném ra ngoài, xương cốt đến tột cùng đều bị đánh gãy, như nào mà có thể còn sống sót” Kiều Ương Bạch, chỉ là từ kẽ răng nặn ra mấy chữ “Đau đến muốn chết", liền suýt chút nữa khiến cô kiệt sức.

“Tôi lập tức đi kêu bác sĩ cùng chủ nhân tới! Xin hãy kiên trì một chút! Làm ơn!” Một ngày này tới, hầu gái nghe nói vị tiểu này ở trong mắt chủ nhân cực kỳ quan trọng, một khi nàng xảy ra chuyện chủ nhân tuyệt đối sẽ nổi trận lôi đình. Vì thế nàng buông bình nước trong tay, chạy nhanh ra khỏi phòng, hướng lầu một chạy đi.

Mới vừa tan tầm về đến nhà không lâu, Thương Thụy Mặc đang đứng ở sảnh tầng một, vừa mới thay mặc bộ quần áo bình thường, dựa vào sô pha bưng trà do người hầu bưng tới, hỏi Nhuận Thạch người đang đứng bên cạnh, "Cô ấy đã tỉnh chưa?"

Đối diện trước câu hỏi của Thương Thụy Mặc, Nhuận Thạch cẩn thẩn mà lắc đầu: “Lão đại, thời điểm ngày thay quần áo, thuộc hạ có đi lên xem qua, thấy cô ấy vẫn chưa tỉnh. "

Còn chưa kịp hỏi rõ, Thương Thụy Mặc liền phát hiện một nữ hầu gái đang lo lắng chạy xuống cầu thang xoắn ốc nôn nóng hét lên: “Bác sĩ! Bác sĩ đâu rồi !?”

"Tôi nghĩ tôi nên nói rằng những người hầu không được phép chạy không đứng đắn hoặc hét to ở bất cứ đâu trong biệt thự. Người quản gia đã dạy bạn như thế nào!?" Shang Ruimo đặt tách trà trở lại đĩa, đối mặt với người giúp việc đứng dậy.

“Ta nghĩ ta đã nói ở dinh thự bất luận có chuyện gì người hầu không được chạy loạn cùng ồn ào mà kêu to, quản gia như thế nào dạy ngươi!?” Thương Thụy Mặc đem chén trà đặt trở lại đĩa, đối mặt hầu gái đứng lên.

Nữ hầu gái đang trong trạng hoảng loạn vẫn chưa ý thức được chủ nhân đang ở đại sảnh lầu một, nghe được giọng nói của chủ nhân, nàng lập tức khϊếp đảm mà dừng bước chân, chấp tay đứng sang một bên.

“Đem lời nói tiếp theo nói tiếp.” Thương Thụy Mặc đem ánh mắt từ trên người cô rời đi, một lần nữa ngồi trở lại sô pha, đem thân thể hoàn toàn hãm ở bên trong.

Trong dinh thự có rất nhiều người hầu, cô chưa bao giờ nói chuyện nhiều với chủ nhân trước đây. Hơn nữa nàng cũng mấy lần nhìn thấy chủ nhân mất bình tĩnh, lo lắng vặn vẹo hai tay sau lưng, ấp úng nói: "Ừm... tiểu thư trên lầu tỉnh rồi! Chỉ là nàng đau thật sự nghiêm trọng, ta nghĩ gọi bác sĩ cho cô ấy... Không nghĩ tới chủ nhân...."

Không chờ cô đem nói cho hết lời, Thương Thụy Mặc liền đối với Nhuận Thạch nói: “Lập tức kêu mấy cái bác sĩ lại đây, chờ cô ấy ổn định thì báo cho ta biết.”

“Vâng!” Nhuận Thạch đứng nghiêm, xoay người đi ra.

Thương Thụy Mặc khép mắt lại nghỉ ngơi trong chốc lát, tựa hồ là suy nghĩ cái gì đó không hay. Một lúc sau, hắn mới đứng dậy đi dọc theo cầu thang xoắn ốc đi vào thư phòng ở trên tầng ba.

Hắn không thể quay lại những gì đã xảy ra năm năm trước, khuôn mặt đó vẫn còn đọng lại trong tâm trí, và vết thương đó luôn tồn tại một cách bí mật sâu trong trái tim hắn. Mục đích của hắn rất đơn giản, đó chính là muốn Kiều Ương Bạch sống sót, trở thành đồ vật mà hắn có thể sử dụng bất cứ lúc nào.

Thương Thụy Mặc đốt một điếu thuốc suy nghĩ một lúc, cầm lấy điện thoại ấn bấm một dãy số.

Đợi không đến một phút, ngoài cửa thư phòng đã có người lễ phép gõ cửa.

“Tiến vào.”

Khi giọng nói rơi xuống, cánh cửa gỗ đắt tiền được mở ra và một người đàn ông mảnh khảnh với mái tóc dài màu nâu nhạt bước vào.

“Lão đại, ngài gọi ta.” Nam nhân thanh âm có chút mềm nhẹ, chính xác hơn là rất mềm mại, trên mặt thản nhiên mang theo ý cười.

Thương Thụy Mặc không bị nụ cười của cấp dưới lây nhiễm, anh ta lạnh lùng ra lệnh: “Quang Hựu, ngươi hãy đi điều tra thân phụ của người phụ nữ tên Kiều Ương Bạch, càng chi tiết càng tốt. Trong vòng hai ngày, ta liền muốn thấy kết quả.”

Nhận được nhiệm vụ Quang Hựu hiển nhiên vui vẻ mà tiếp nhận, hắn thật sâu mà cúi đầu: “Vâng lão đại, ta nhất định sẽ xử lý thật tốt.”

“Ta nói rồi ta không thích nhìn nụ cười khó hiểu của người.” Thương Thụy Mặc lãnh đạm mà dập điếu thuốc trong gạt tàn, “Đi xuống đi.”

Độ cong khóe miệng của Quang Hựu đã biến mất, chính là như cũ vẫn không thể che giấu niềm vui sướиɠ tràn ngập cơ thể. Anh gật đầu, xoay người bước ra ngoài.

Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại, ánh mắt của Thương Thụy Mặc rơi vào tờ lịch trên bàn, vòng tròn viết tay màu đỏ bao quanh ô ngày 3 tháng 9, như thể đang cười nhạo Thương Thụy Mặc, người dù có sở hữu cả thế giới cũng không thể thoát khỏi những ký ức bi thảm.

Dùng sức đem lịch ấn xuống, phát ra “Bang”. Sau đó hắn dựa vào lưng ghế, tựa hồ an tâm một ít mà thật sâu mà khép lại mắt.

Vì cơn đau chỉ là do gãy xương tạo nên, nên các bác sĩ đã tiêm thuốc giảm đau cho Kiều Ương Bạch, sau đó kiểm tra toàn thân cẩn thận để xác nhận tình trạng sức khỏe của cô ấy có tốt không, mới yên tâm rời đi.

Lăn lộn một phen, trời đã về khuya.

Kiều Ương Bạch chắc chắc rằng mình không phải ở Bang Vĩnh Diệu, ký ức sâu sắc nhất về cách trang trí của Bang Vĩnh Diệu là cửa trượt bằng giấy, chiếu tatami và những tấm biển có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi.Đó là một tòa nhà theo phong cách Nhật Bản, không phải phong cách cổ điển kiểu châu Âu trước mặt cô.

Nàng mơ hồ nhớ lại cảnh Hoắc Đông Thần, lão đại Bang Vĩnh Diệu, ra lệnh tra tấn cô và ném cô ra ngoài vì phạm sai lầm, hai người em trong băng đảng đã tùy tiện ném cô vào một con ngõ. Trời mưa rất to, và khi cô sắp ngất đi, thứ duy nhất tồn tại trong trí nhớ của cô là cảm giác bị những ngón tay mạnh mẽ của ai đó véo vào quai hàm của cô và chiếc ô màu xanh lam che lại mưa.

Đại khái chính là bị người kia cứu đi. Đã thói quen không hề lòng trung thành sinh hoạt Kiều Ương Bạch chỉ là nghĩ như vậy, liền đình chỉ mặt khác tự hỏi.

Phòng ngủ lớn này quay mặt về hướng Nam và được trang bị đầy đủ tiện nghi với tầm nhìn tuyệt vời. Bên ngoài những ô cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn đã được lau trong suốt, bầu trời xanh thẫm đầy trăng sao, trận mưa xối xả đêm qua khiến không khí dưới chân núi thêm trong lành mát mẻ, khắp mọi nơi tràn đầy sức sống.

Kiều Dương Bạch biết mình ở Bang Vĩnh Diệu năm năm dài đằng đẵng có lẽ đã kết thúc, nhưng nàng không biết tiếp theo sẽ mở ra tương lai như thế nào. Năm năm bị giam lỏng ở tổ chức hắc đạo đã biến cô từ một cô gái 17 tuổi ngây thơ thành một thiếu nữ 22 tuổi trải qua nhiều thăng trầm. Trong phòng có chút ánh trăng trong trẻo, nàng không hoảng hốt cũng không vui mừng. Cô chỉ nằm lặng lẽ, số mệnh của cô đã không nằm trong tay cô từ năm năm trước, cô biết tương lai còn rất xa, rất xa so với bản thân hiện tại, sẽ mãi tồn tại ở một nơi mà bản thân không thể chạm đến nên cô cố gắng không nghĩ tới.

Chỉ sợ chỉ có nàng chính mình biết, kia không phải là nàng kiên cường, mà là thể xác và tinh thần tiều tụy, khắp người đầy thương tích.