Chương 1.1

Cuối tháng sáu hằng năm là thời điểm diễn ra các kỳ thi quan trọng nên thư viện C mỗi ngày đều chật kín sinh viên đến ôn bài, tuy nhiên bàn ghế cũng không nhiều, chính điều này đã khiến cho tủ bình cứu hỏa có thêm công dụng mới.

Ở một góc phòng phía đông đặc biệt yên tĩnh. Chung Thấm cất quyển sách cuối cùng, trong thư viện vẫn còn lại mấy bạn sinh viên, ánh hoàng hôn xuyên qua lớp kính chiếu xuống một góc của thư viện, làm cho lòng người say sưa trong mớ hồi ức.

Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt một cái, quãng thời gian sinh viên của cô đã trôi qua nhiều năm vậy rồi.

Trở lại bàn làm việc, Lý Sở Vân đã thu dọn gọn gàng: “Sắp đến giờ rồi.”

Chung Thấm nhìn màn hình máy tính, đã 5 giờ 25 phút. Lát nữa phải đến nhà mẹ cô đón con, tối hôm qua Soái Soái nói muốn ăn kem, cô nghĩ sẽ ghé qua cửa hàng để mua cho con.

“Phải rồi, nghe nói nghỉ hè năm nay viện sẽ sắp xếp đi Cửu Trại Câu đấy.”

Chung Thấm tắt máy tính, ngẩng mặt lên: “Khi nào vậy?”

“Hình như là vào tháng tám. Em có đi không?”

Chung Thấm nghĩ: “Không biết nữa, em còn Soái Soái còn phải đến lớp.”

Lý Sở Vân cười nói: “Chỉ một tuần thôi mà, không sao đâu. Soái Soái tầm tuổi này dễ trông nom mà, em yên tâm đi, đến đó bọn chị sẽ giúp em trông thằng bé.”

Chung Thấm cong môi cười: “Cũng không phải vì lí do này.” Cô im lặng một lúc: “Em sẽ xem lại.”

Lý Sở Vân lại nghĩ có lẽ cô sợ nhà chồng của cô lo lắng: “Còn có một tháng nữa cơ mà, được rồi, tan làm thôi.”

Chung Thấm lái xe đạp điện đến cổng trường liền nhìn thấy một chiếc xe rất quen thuộc đang đỗ gần đó. Cô nhàn nhạt nhìn qua chiếc xe đó rồi thẳng thừng bỏ qua rồi đi tiếp, nhưng cô lại nghe thấy một âm thanh trong trẻo: “Mẹ…Mẹ…”

Soái Soái thò đầu qua cửa kính xe, khuôn mặt nhỏ đẹp trai lại còn đáng yêu.

Đợi đến khi cô đi tới, cửa xe liền mở ra, thân hình nhỏ bé của Soái Soái liền ôm chặt lấy đùi cô: “Mẹ ơi, con cùng bố tới đón mẹ tan làm đó.”

Cố Ý Sâm từ cửa bên kia đi xuống, hắn mặc áo polo, một chiếc quần đơn giản, nhưng vẫn giữ phong độ lịch lãm giống như nhiều năm trước. Hai khuôn mặt một lớn một nhỏ giống nhau như đúc khiến ai nhìn vào cũng dám chắc đây là hai bố con.

“Mẹ tạm thời ra ngoài có việc, tôi liền đưa Soái Soái đến đây.” Cố Ý Sâm nói.

Chung Thấm nhìn hắn bằng ánh mắt hờ hững. Soái Soái đã trèo lên ghế sau, ngồi chỉnh tề, tay nhỏ kéo nhẹ góc áo của Chung Thấm. Cố Ý Sâm hơi nhíu mày.

Chung Thấm hơi nghiêng đầu, nhìn vào mắt thằng bé, nói với Cố Ý Sâm: “Vậy chúng ta về thôi.”

Ánh chiều tà bao phủ gần như toàn bộ không gian, dường như cái nóng giữa hè khiến cô cảm thấy bức bối, hoặc có thể người bên cạnh khiến cô như bị áp bức.

“Soái Soái, không phải con đói bụng sao?” Cố Ý Sâm đảo mắt.

Chung Thấm nhìn ánh mắt kia chợt lóe lên rồi lặng lẽ biến mất.

Cố Soái Soái sờ bụng nhỏ: “Mẹ ơi, con đói bụng.”

Chung Thấm nhíu mày, cô đã biết Cố Ý Sâm ra hiệu cho con trai: “Bây giờ chúng ta về nhà, mẹ sẽ làm món ngon cho con, bà ngoại hôm qua mới mua đồ ăn nữa.”

Cố Ý Sâm khóe miệng câu lên: “Soái Soái, căng tin kia dường như có rất nhiều món ngon.” Hắn chỉ cái căng tin cách đó không xa.

Cố Soái Soái nhìn mẹ của cậu, đôi mắt to tràn đầy vẻ mong chờ. Chung Thấm rất dễ mủi lòng trước dáng vẻ này của con trái, vừa tủi thân vừa cầu xin. Nhưng đối với ý kiến của Cố Ý Sâm, cô đều muốn làm ngược lại.

“Soái Soái, chúng ta không thể đến căng tin đó ăn được, con nhìn xem mấy anh chị đó đều ra ngoài mua đồ ăn.” Chung Thấm giải thích cho đứa nhỏ.

“Tôi nghe nói căng tin có bán hotdog.” Cố Ý Sâm chậm rãi nói.

“Mẹ ơi, không phải mẹ đã nói là đồ ăn bên ngoài không đảm bảo vệ sinh sao, chúng ta đến căng tin ăn đi mà.” Hiếm khi mà Cố Soái Soái nhớ lời dặn của Chung Thấm như vậy.

“Trời thật nóng, chúng ta mau vào thôi, nếu không Soái Soái bị say nắng sẽ không tốt.” Cố Ý Sâm không đợi Chung Thấm nói tiếp, liền ôm con trai đi đến căng tin.

Chung Thấm nhìn bóng lưng của hắn, nhiều năm như vậy rồi thế nhưng hắn vẫn không thay đổi, vẫn là người thích làm theo ý mình.

Hai bên đường vẫn như cũ có vườn ngô cao lớn, tươi tốt, che khuất hết mọi thứ. Cho dù là ngày hè chói chang, con đường này vẫn vắng lặng lạ thường.

Rất nhiều năm trước, cô cũng là tại nơi này nhìn hắn, chỉ là lúc ấy bên cạnh hắn là một người con gái khác, hiện giờ hắn đang ôm đứa con của hắn trong lòng.

“Mẹ ơi, mẹ nhanh lên!” Soái Soái vẫy vẫy tay nhỏ.

Chung Thấm chớp chớp mắt, nhẹ nhàng thở ra một hơi, cất xe điện ở một bên rồi đi theo hai người họ.

Hiện tại nhà ăn không còn nhiều thức ăn nữa. Chung Thấm muốn ăn hai chén cháo, một bắp ngô. Soái Soái gặm mấy miếng bắp ngô liền bỏ: “Mẹ ơi, răng con đau!”

Chung Thấm biết cậu không muốn ăn, Soái Soái đang thay răng cửa, mấy ngày nay ăn một chút liền kêu đau răng. Chung Thấm gặm lại bắp ngô bị bỏ của cậu, cũng không để ý đến cậu.

Cố Soái Soái lặng lẽ nhìn mẹ một cái, cong môi cười rồi trượt khỏi ghế, đi đến nhà vệ sinh.

Chung Thấm vừa định gọi cậu, Cố Ý Sâm lại nói: “Tôi sẽ trông chừng thằng bé. Em ăn đi.”

Chung Thấm không nói gì liền cúi xuống, tiếp tục ăn.

Cố Ý Sâm nhìn cô, tóc cô rối tung, có lẽ đã dài đến xương bướm rồi. Hắn dường như không quá để ý, nhưng như vậy là rất dài. Hắn nghe Chung Lãng nói Chung Thấm từ nhỏ đến lớn vẫn luôn nuôi tóc dài, ai muốn động vào tóc của cô như thể đang đe dọa đến tính mạng của cô.

Khi đó, làm sao cô có thể không cảm xúc cắt đi mái tóc ấy, còn cắt ngắn như vậy nữa.

Cố Ý Sâm mấp máy môi, dư quang dừng lại trên người cô, Chung Thấm chưa nhận ra sự khác thường.