Chương 1.2

“Em đã được nghỉ hè chưa?” Cố Ý Sâm hỏi.

“Ừm.”

“Nghỉ hè em có kế hoạch gì chưa?”

“Vẫn chưa có kế hoạch gì.” Chung Thấm không mặn không nhạt đáp lại.

Cố Ý Sâm thấy cô gặm hết nửa bắp ngô, mắt hơi híp lại. Cô ăn lại đồ ăn thừa của con trai tự nhiên như vậy, thật sự là một loại ấm áp khó tả.

“Tôi dự định dẫn Soái Soái đi du lịch nước ngoài.” Hắn thấp giọng nói.

Động tác của Chung Thấm dừng lại, cuối cùng cô đã nhìn hắn, trong mắt cô dường như có vài phần không vui: “Anh không cảm thấy phiền chứ?”

Cố Ý Sâm nhìn thấu ánh mắt đó của cô, khóe miệng hơi nhếch lên: “Thằng bé là con của tôi, sao tôi có thể thấy phiền được.”

Chung Thấm bỏ bắp ngô xuống: “Anh không thể một mình trông coi thằng bé, Soái Soái…”

“Vậy em cùng đi đi.” Cố Ý Sâm bình thản nói.

Chung Thấm nhíu mày: “Tôi không có thời gian. Anh muốn dẫn con đi đâu? Da của Soái Soái rất nhạy cảm.” Trong mắt cô tràn đầy sự lo lắng. “Tốt nhất là không nên dẫn thằng bé ra nước ngoài du lịch.”

Cố Ý Sâm cười lạnh, khuôn mặt hắn lạnh đi: “Chung Thấm, lúc trước tôi đồng ý giao thằng bé cho cô nuôi dưỡng nhưng có điều kiện là tôi có thể gặp bất cứ lúc nào. Bây giờ tôi muốn dẫn con đi chơi cũng không được sao?”

Chung Thấm nhìn thấy sắc mặt âm trầm của hắn: “Tôi không có ý này.”

“Vậy em có ý gì đây?” Cố Ý Sâm hỏi ngược lại.

Chung Thấm quay đầu nhìn Soái Soái, thấy cậu đang nói chuyện cùng hai sinh viên nữ, cô thở ra một hơi, quay lại nói với Cố Ý Sâm: “Tùy anh nghĩ thế nào cũng được.” Cô đứng lên, lấy ra một lá thư từ túi xách: “Cái này được gửi về nhà từ tháng trước, tôi quên chưa đưa cho anh. Rất xin lỗi.”

Chung Thấm đặt bức thư lên mặt bàn.

Cố Ý Sâm liếc qua một cái, cũng không cầm lên, ánh mắt lạnh như băng. Mười ngón tay đặt lên mặt bàn, dường như hắn đang suy nghĩ điều gì đó.

Chung Thấm xoay người đi đến chỗ Cố Soái Soái: “Soái Soái, chúng ta về thôi.”

Cố Soái Soái nhìn vào mắt của cô, lại nhìn bố cậu ở phía sau: “Mẹ ơi, con đi gọi bố.”

Cố Soái Soái kéo tay Cố Ý Sâm, nhẹ giọng hỏi: “Bố ơi, bố với mẹ lại cãi nhau ạ?”

Cố Ý Sâm hơi sửng sốt, nhìn về phía Chung Thấm: “Không có, bố với mẹ chỉ đang bàn chuyện dẫn con ra nước ngoài du lịch.”

Cố Soái Soái gật đầu, vươn một cái tay khác nắm chặt lấy tay Chung Thấm.

Một nhà ba người đi bộ trong khuôn viên trường đại học C thu hút không ít sự chú ý. Cố Soái Soái nhìn thấy chiếc cầu gỗ nhỏ, nũng nịu đòi đi. Chung Thấm cũng không muốn làm mất sự hứng thú của cậu bé.

Cô vừa định nói gì đó, Cố Ý Sâm đã nói: “Bố dẫn có đi nhé, mẹ sẽ ở bên ngoài chờ chúng ta.”

“Được ạ.”

Chung Thấm đứng yên tại chỗ, chiếc cầu gỗ hình vòm đã mang dấu hiệu của thời gian, người đi qua đi lại nhiều không đếm xuể, màu đỏ lúc trước giờ đã phai đi ít nhiều. Đôi mắt cô lại nhìn xuống dưới mặt hồ.

Trong hồ hoa sen trong hồ thi nhau nở rộ.

Cố Ý Sâm cùng con trai đứng bên hồ, có lẽ Soái Soái muốn hái lá sen, Cố Ý Sâm cũng rất yêu đứa con trai này liền chiều theo ý cậu bé, nhưng mà tầm tay của cậu không thể với tới. Chung Thấm nhíu mày, đi qua chỗ cậu bé: “Soái Soái, nếu người khác lấy mất Thomas của con, con có thấy vui không?”

Soái Soái không nói gì, lắc đầu.

“Vậy đó, nếu như lá sen bị ngắt đi mất, người chủ của nó cũng sẽ không vui.”

“Bố ơi, con không hái nữa đâu.”

Cố Ý Sâm nhìn vào mắt Chung Thấm, khóe miệng liền cong lên: “Tôi lại phát hiện em hiện tại càng ngày càng thích nói đạo lý.”

Chung Thấm nhìn thẳng về phía trước: “Ai rồi cũng thay đổi, đúng chứ?”

“Đúng vậy, con người ai cũng sẽ thay đổi, đã từng cho là mãi mãi, cuối cùng vẫn không thắng nổi việc quá quen thuộc.”

Chung Thẩm ngẩn người, nhưng rất nhanh đã ổn định lại: “Anh có tin không, từ sau lần đó đến giờ, đây là lần đầu tiên tôi đi qua cây cầu này.” Cô nhắm mắt, hồi tưởng lại thời điểm đó. Cô rơi vào ao sen, nước ao lạnh lẽo thấm vào cơ thể và cả tâm trí của cô, đáng buồn thay, hắn lại đưa tay kéo một người khác.

Cô cười nhẹ: “Thật ra cũng không hẳn là không thể.”

Cố Soái Soái chạy nhanh về phía trước, vừa vui vẻ lại hồn nhiên, vô tư.

“Ý Sâm, sau khi chúng ta ly hôn, tôi mới hiểu ra rằng những điều tưởng chừng là mãi mãi, cuối cùng vẫn phải kết thúc. Tôi cũng cho rằng bản thân có đủ sự kiên nhẫn, thế nhưng, tôi đã nhận ra mình không thể.” Khóe miệng cô cong nhẹ. “Mẹ tôi đã giúp tôi tìm đối tượng. Tôi dự định đi gặp người đó.”

Gân xanh trên thái dương Cố Ý Sâm bỗng nhiên nổi lên, nhưng hắn là ai chứ, hắn đã quen với việc che giấu cảm xúc. “Như vậy cũng tốt. Nhưng mà, nếu như em kết hôn, tôi sẽ đón Soái Soái trở về, để mẹ tôi nuôi thằng bé, tôi nghĩ đến lúc đó cô cũng không dư sức nuôi thằng bé nữa đúng chứ.”

Ánh mắt trở nên lạnh băng, Chung Thấm quả quyết nói: “Tôi tuyệt đối không đồng ý, nếu không, chúng ta gặp nhau tại tòa án đi.”