Chương 22: Lần đó… Dường như tớ, rất căng thẳng

Kỳ nghỉ của họ khi đó chỉ có bảy ngày trong Tết Nguyên Đán, Lâm Khinh Vũ đến nhà ông bà để chúc Tết, khi trở về cô đã nghĩ rằng mình sẽ không gặp được Giang Chấn.

Bàn tay của Lâm Khinh Vũ luôn dễ bị tê cóng vào mùa đông. Máy sưởi của phòng học quá cao cũng dễ ngất xỉu, khi giáo viên vào lớp sẽ yêu cầu học sinh ngồi cạnh cửa sổ mở ra một khe hở, lại mở cửa trước cho thoáng khí.

Vóc dáng của Lâm Khinh Vũ thấp nên thường ngồi ở hàng đầu tiên, khi gió lạnh thổi vào tay cô đều lạnh cóng, đeo găng tay thì không tiện viết chữ, ngón út của bàn tay phải đã ngứa ngáy và nổi mụn nhỏ.

Cho nên buổi chiều hôm xin nghỉ ở trường đó, khi Lâm Khinh Vũ ra cửa đều xoa ngón út, chỉ là không nghĩ tới vừa quay đầu đã gặp phải Giang Chấn ở hàng hiên bên kia.

Bọn họ đã gần nửa học kỳ chưa gặp nhau.

Chàng trai mặc một chiếc áo khoác lông vũ dài màu đen quấn chặt người, không biết có bị cảm hay không, anh còn đeo một chiếc khẩu trang màu đen, ngay cả khi gọi tên cô cũng rầu rĩ nghẹn ngào.

Anh nói: “Lâm Khinh Vũ, lại đây.”

Nếu không phải có một tiếng này, Lâm Khinh Vũ cũng không nhận ra anh.

“Chuyện gì?” Cô đi qua đó: “Sao cậu lại ăn mặc trông như tội phạm cướp của thế này?”

Mặt bị khẩu trang che kín, chỉ lộ ra một đôi mắt đen bóng, nếp gấp hai mí thật sâu, khi đuôi mắt xòe ra còn có chút xinh đẹp.

Khi cô đi tới trước mặt anh, Giang Chấn dường như cảm thấy còn chưa đủ gần, anh kéo hai đai áo len bên trong áo khoác ngoài của cô, kéo cô tiến về phía trước.

Khi đó cô thấy cảm xúc của anh dường như không tốt lắm, có hơi rầu rĩ.

Chờ đến khi cô hoàn toàn đứng yên trước mặt anh, Giang Chấn rũ mắt nhìn vào vết nứt da trên tay của cô, giống như đã sớm đoán được.

Giang Chấn lấy từ trong túi ra một chiếc làm ấm tay hình tròn, giữ nó trong tay cô.

Còn có một tuýp thuốc mỡ trị nứt da.

Lúc bôi thuốc lên vết da bị nứt rất dễ chịu, cảm giác ngứa ngáy đã giảm đi một nửa, lực độ của anh cũng vừa phải, không có chút mập mờ nào, nhưng cảm giác trong lòng Lâm Khinh Vũ lúc đó còn ngứa ngáy hơn cả vết nứt da.

Nhưng người khởi xướng lại không phát hiện.

“Được rồi.” Anh chỉ vỗ nhẹ đầu cô: “Đi đây, chăm chỉ đi học.”

Lại ngược dòng về phía trước, dường như cô còn nhớ rõ kỳ nghỉ đông năm lớp 10, cô và Từ Tư Đạt đều ở nhà Giang Chấn xem mấy bộ phim kinh điển.

Năm ấy phim chiếu vào Tết m Lịch đều chẳng ra gì, bọn họ đều không muốn xem, chỉ đơn giản ở nhà tìm mấy bộ phim cũ kinh điển ôn lại với nhau.

Từ Tư Đạt là người không thể thức đêm nhất, không đến 12 giờ đã ngủ rồi, chỉ còn cô và Giang Chấn xem, chờ đợi đến 0h.

Nhưng lúc tới 11 giờ rưỡi, cô đã có chút mơ màng muốn ngủ.

Khi tỉnh lại cô còn nằm ở ghế sô pha, đầu gối lên đùi Giang Chấn.

Tay của anh vẫn luôn đặt trên cái ót của cô, mắt nhìn vào màn hình, ngón tay giật giật, lại chỉ theo bản năng vuốt tóc cô rồi sờ đầu cô.

Sau khi xem phim xong thì anh tắt đèn, nằm xuống ghế sô pha cùng với cô, trên người hai người cùng đắp một tấm chăn.

“Năm mới vui vẻ, Lâm Khinh Vũ.” Anh nhìn cô rất lâu, sau đó chỉ nhẹ giọng nói một câu này, thậm chí anh còn không biết, rốt cuộc cô có tỉnh hay không, có thể nghe thấy được hay không.

……

Thật ra bắt đầu từ khi đó, cô cũng đã phát hiện Giang Chấn lớn lên rất cao, chỉ là đến ngày đi thang máy đó cô mới thật sự để ý đến.

Còn có vừa rồi cũng thế, trong đầu như có thứ gì đó nổ tung, bùm bùm lóe sáng, nhịp tim cũng gia tốc.

Vẻ mặt Triệu Giai Giai chờ mong hỏi: “Nhớ ra rồi?”

Lâm Khinh Vũ gật đầu, “Ừm.”

“Lần đó… Dường như tớ, rất căng thẳng.”

Mặt đều đỏ lên.

Những lời này cô không dám nói.

Dựa vào trong lòng ngực Giang Chấn, hơi thở quấn quanh, căng thẳng đến mức tim đập đều thay đổi rất nhanh.

Triệu Giai Giai hỏi tiếp: “Vậy lúc ấy hai cậu có nói cái gì hay không?”

“Có.” Lâm Khinh Vũ lại gật đầu: “Tớ nói đầu của tớ có thể đυ.c chết cậu ấy.”

“…”