Chương 21: Mập mờ

Mì gói vừa ăn thật ra rất dễ tiêu hóa, sau khi Lâm Khinh Vũ trở về thì cùng bạn cùng phòng ăn gà rán, khi mở điện thoại ra thì thấy có một tin nhắn chuyển khoản.

Vừa rồi cô không nhìn kỹ, lúc này mới phát hiện Giang Chấn chuyển 500 đến đây.

Lâm Khinh Vũ ngay lập tức chuyển 5 tệ cho Triệu Giai Giai, cùng với số tiền ăn sáng mà cô đã ké trước đó.

Triệu Giai Giai rất kinh ngạc: “Nhanh như vậy mà cậu đã có tiền rồi à?”

Vừa rồi số dư rõ ràng chỉ có hơn 3 tệ.

Lâm Khinh Vũ nói: “À, Giang Chấn vừa mới cho tớ.”

Có điều những khoản tiền đó cô vẫn phải trả lại.

Sống chung được một tháng, Hứa Táp sớm đã nhìn ra một ít đầu mối, vừa ăn vừa phồng má lên, rất bình tĩnh nói: "Trúc mã kia của cậu có vẻ thích cậu."

Chương Thiến cũng nói theo: “Tớ cũng cảm thấy thế, đêm muộn rồi mà còn đưa đồ cho cậu.”

Lâm Khinh Vũ nói không có.

Những hành vi đó cô đều đã quen, trước kia Giang Chấn cũng thường xuyên làm như vậy.

“Giữa chúng tớ đều là chỉ cần gọi là đến.”

Lâm Khinh Vũ nhớ lại năm lớp 4, Giang Chấn đi WC không có giấy chùi, vẫn là cô đi đưa giấy cho anh.

Có khi tâm trạng của Giang Chấn không tốt, người đầu tiên anh tìm cũng là cô.

Tuy rằng ba năm cấp ba rất ít khi gặp mặt, nhưng quan hệ vẫn rất tốt, bây giờ gặp lại cũng sẽ không xa lạ.

Rất giống như là người một nhà, từ trước đến nay đều không tách ra.

Nhưng Triệu Giai Giai lại nói: “Hai người các cậu cũng không cùng họ, không giống với em trai của cậu, cũng không phải cùng một ba mẹ sinh ra.”

Sao lại không giống chứ?

Lâm Khinh Vũ đột nhiên trầm mặc: “… Thế sao?”

“Không phải sao?” Triệu Giai Giai hỏi: “Đã thân đến mức này rồi, chẳng lẽ hai cậu chưa từng mập mờ sao?”

“Mập mờ như thế nào?”

“Chính là có chút tiếp xúc thân thể.” Hứa Táp nói.

“Có chứ.” Lâm Khinh Vũ trả lời rất nhanh: “Khi còn nhỏ hai bọn tớ thường xuyên đánh nhau.”

Triệu Giai Giai cắn đùi gà có chút cạn lời: “… Không phải hỏi lúc nhỏ của cậu, ý bọn tớ hỏi là hiện tại.”

Lâm Khinh Vũ trước đây chưa bao giờ mập mờ với bất kỳ ai, chỉ thích thầm một người, cho nên không biết kiểu tiếp xúc thân thể nào mới được coi là mập mờ.

Nếu phải nói đến việc chạm vào vai và cánh tay, trước kia người ở bàn sau muốn chép bài tập của cô cũng làm động tác như này.

Khi trường tổ chức diễn tập, thậm chí cô còn nắm tay các bạn nam cùng lớp.

Nhưng những chuyện đó đều rất bình thường, không quá đáng cũng không mập mờ.

Trong nhận thức của cô, vượt qua phạm vi tiếp xúc đó mới gọi là thân mật, chỉ có thân mật mới được coi là mập mờ.

Giang Chấn cũng chưa từng làm ra hành động vượt rào nào.

Ngoại trừ kỳ nghỉ đông năm cấp ba ấy.