Chương 20: Lần sau đừng xem mấy thứ đó nữa, có biết chưa?

Lâm Khinh Vũ không dám chậm trễ, chạy chậm xuống phía dưới, Giang Chấn đang ở ngay dưới ký túc xá của cô.

Anh mặc một cái áo màu trắng cụt tay có mũ trùm đầu phía trên, phía dưới là một chiếc quần dài màu xám cùng đôi giày thể thao.

Đầu thì đội mũ, một tay đút vào trong túi quần, tư thế đứng ngả nghiêng, một tay khác đang cầm một túi đồ lớn, không biết là đựng thứ gì.

Lâm Khinh Vũ cũng không dám đoán, bởi vì trông biểu cảm hiện giờ của anh như rất muốn bóp chết cô.

"Hello, Giang Chấn, chào buổi tối." Lâm Khinh Vũ vừa cười hì hì vừa chào hỏi Giang Chấn: "Đêm nay ánh trăng thật sự rất đẹp đúng không."

Giang Chấn hừ hừ hai tiếng, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn cô: "Xem phim cấm xong rồi đúng chứ?"

Vật nhỏ, bây giờ mới xuống đây.

Lâm Khinh Vũ chột dạ mà xoa xoa cái mũi: “Ừm, mới vừa xem xong.”

“Hay không?”

“Cũng khá hay…” Nhắc tới cái này, Lâm Khinh Vũ liền nghiêm túc lại: “Tôi cảm thấy quá trình có thể lâu thêm một chút, mới 30 phút, tôi nghĩ phải mất một tiếng để làm màn dạo đầu.”

“…”

Giang Chấn có hơi cạn lời, có điều cũng không nói với cô, chỉ đưa túi KFC mới vừa mua được vào trong tay cô.

“Được rồi, trở về ngủ đi.”

“Cậu vừa mới đi mua sao?”

“Ừ.”

Gần trường có một nhà hàng mở cửa 24/24, đi bộ đến đó cũng không xa, vừa định hỏi cô muốn ăn cái gì, nhưng mười mấy tin nhắn đã gửi đều không được trả lời, Giang Chấn dứt khoát mỗi loại mua một ít.

“Buổi tối ăn ít một chút, ăn không hết cũng không sao, còn một ít thì có thể làm bữa sáng cho ngày mai.”

Lỗ tai của cô có chút đỏ, mềm mại trông có vẻ sờ rất thích, ngày thường Lâm Khinh Vũ cũng rất thích xoa lỗ tai, lúc này Giang Chấn cũng có chút ngứa tay.

Nhưng anh không dám đυ.ng vào.

Anh chỉ lấy hết dũng khí, cố tỏ ra tự nhiên, dùng bàn tay to che đầu cô lại: "Đi đi, Pikachu."

“Đi ngủ sớm một chút.”

Lâm Khinh Vũ còn chưa kịp phản ứng đã bị anh đẩy đi vài bước, Giang Chấn đứng tại chỗ nhìn cô đi vào trong.

Có vẻ như đồ ăn mua khá nhiều, có hơi nặng, cô cố gắng nhấc lên, sau đó nhỏ giọng hô một câu với anh: “Vậy cậu cũng trở về ngủ sớm một chút ~”

“Đợi chút.”

“Chuyện gì?”

Giang Chấn lại gọi cô lại, Lâm Khinh Vũ quay đầu lại, nhìn anh đi tới.

Thân hình cao lớn ép xuống, sau lưng là ngọn đèn đường, bóng của anh bao phủ lấy cô.

Giang Chấn đột nhiên ở gần cô như vậy, Lâm Khinh Vũ có chút lo lắng, nhưng cũng không lùi lại, chỉ trợn to hai đôi mắt tròn xoe nhìn anh.

Ngoan đến mức Giang Chấn muốn bỏ cô vào trong túi.

Nhưng anh chỉ khom lưng, dùng cái trán của mình gõ vào cái trán của cô: “Đâm cho mấy thứ phế thải màu vàng trong đầu cậu ra ngoài.”

Anh nói: “Lần sau đừng xem mấy thứ đó nữa, có biết chưa?”

“Biết rồi…”