Chương 8

Tất cả là ý trời.

Chỉ hy vọng kiếp sau, bé yêu của tôi có thể đầu thai đến một gia đình tốt.

Có ba mẹ yêu thương nó, nó đến trong sự mong đợi.

Ngồi yên rất lâu tôi đứng dậy và đi ra ngoài.

Lúc sắp đi tới cửa bệnh viện, gặp Kiều Thi Thi.

Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt cô ta sáng lên.

Tôi cúi đầu xuống, che đi cảm xúc trong đáy mắt.

Khi cô ta đi về phía tôi, tôi nhanh chóng quay đầu, đi về phía một nơi vắng người người.

Tôi đi như kiểu rất vội vàng, nhưng bước chân của tôi không hề nhanh.

Chủ yếu sợ Kiều Thi Thi theo không kịp.

Rẽ trái, cuối cùng đã đi đến một góc không có người.

Tôi khó khăn lắm mới dừng bước.

Khi quay đầu lại, Kiều Thi Thi vừa vặn xuất hiện cách tôi vài bước chân.

Cô ta thở hổn hển chống thắt lưng.

Khi ngẩng đầu lên nhìn tôi, khuôn mặt không thể che giấu sự tự mãn:

"Lâm Phỉ, gả cho Lục Khiên thì sao? Mang thai đứa con của anh ấy thì sao?"

"Tao chỉ dùng một chút khổ nhục kế, anh ấy đã đau lòng đến không chịu nổi."

"Ở trong lòng anh ấy, tao mới là người quan trọng nhất."

Tôi cũng không tức giận, chỉ là khóe miệng mang theo ý cười, từng bước đi đi gần cô ta.

Giọng điệu của tôi nhẹ nhàng: "Phải không? Nếu anh ta yêu cô như vậy, tại sao không kết hôn với cô?"

Một câu nói đã chọc vào chỗ đau của Kiều Thi Thi.

Ngay lập tức vẻ mặt của cô ta đã thay đổi.

Nhưng tôi chỉ dừng lại ở đó.

Cùng là phụ nữ, tôi không muốn sử dụng việc cô ta không thể có con như một vũ khí để tấn công cô ta.

Bởi vì đây là điểm mấu chốt của tôi.

Kiều Thi Thi thẹn quá hóa giận mắng tôi:

"Lâm Phỉ, mày đắc ý cái gì?"

"Mày có thể sinh con thì như thế nào? Chỉ cần tao nói một câu, A Khiên sẽ gϊếŧ chết đứa con của hai người."

"Cả đời này hai người sẽ không có con."

Nhắc đến đứa bé, trái tim tôi bỗng dưng đau đớn.

Ba bước thành hai bước tiến lên, một tay kéo tóc cô ta về phía sau, bàn tay nhắm ngay mặt cô ta quăng hai cái tát.

Một người lại một người không trân trọng sinh mệnh của người khác.

Kiều Thi Thi bị tát đến choáng, hai giây sau phát ra tiếng kêu sắc bén.

Sau đó, dùng cả tay và chân để chống trả, miệng cũng không nhàn rỗi:

"Lâm Phỉ, mày là một con đàn bà điên."

"Mày dám động đến tao, A Khiên sẽ không bỏ qua cho mày."

Mục đích tôi dẫn dắt cô ta đến đây là để dạy dỗ cô ta một chút.

À ha, nếu cô đã nhắc tới Lục Khiên.