Chương 43

“Sướиɠ không? Tôi có lợi hại hay không?”

Giọng nói của Tề Mẫu Đơn rất ngọt ngào, đứt quãng, hơi thở dồn dập, không ngừng khen ngợi Ngô Hữu Đức.

Phản ứng của bà ta kí©h thí©ɧ ông ta càng thêm ra sức, luôn miệng hỏi là ông ta lợi hại hay là Vương Cẩu Thặng lợi hại, sau khi nhận được đáp án hài lòng thì dồn sức như động cơ nhỏ.

Đám người vừa đến gần thì nghe Ngô Hữu Đức hỏi bằng giọng thô bạo: “Vậy tôi và lão Tam nhà tôi, ai lợi hại?”

Mẹ kiếp, đàn ông là như thế, không nói ai đối xử với vợ tốt hơn, cứ luôn muốn phân rõ thắng thua trong khía cạnh này, như thể chiến thắng là một chuyện vô cùng vĩ đại.

Ấy thế nhưng miệng lưỡi phụ nữ thường luôn lừa gạt.

Rõ ràng Tề Mẫu Đơn đã quá quen thuộc với kịch bản này, bà ta gào lên xin tha, cũng không biết là thật hay là giả, dù sao thì giả vờ rất thật.

Phải nói rằng hai người này gian díu được với nhau là nhờ công lao của Ngô Hữu Vinh, em trai thứ ba của của Ngô Hữu Đức.

Ba năm không có lương thực, người người đói tới mức có thể bốc đất mà ăn.

Khi đó Tề Mẫu Đơn đã có hai đứa con, đứa nhỏ nhất vừa mới sinh không bao lâu, đói nhưng mẹ không có sữa, gần như không thể nuôi sống nổi.

Ngô Hữu Vinh lén lút, hôm nay thì cho bà ta cái bánh ngô, ngày mai lại cho một nắm bột ngô, ngày kia là một cái trứng gà…

Khi đó lương thực là mạng sống, làm gì có người vô duyên vô cớ tặng không lương thực cho người dưng, chắc chắn có ý đồ gì đấy.



Cả hai ngầm hiểu trong lòng nhưng không nói ra miệng, sau đó ỡm ờ với nhau.

Đợi đến lúc con lớn hơn rồi vẫn không dừng, dù sao chuyện này một khi đã bắt đầu thì không dừng lại được, rất dễ gây nghiện.

Nếu không sao chơi gái lại bị xếp ngang hàng với hút chích và cờ bạc được!

Hai người tằng tịu gần bốn năm, vẫn luôn làm rất bí mật, không có ai trong đại đội phát hiện ra.

Sau đó, cũng không biết do buông lỏng cảnh giác hay vì tìm kiếm kí©h thí©ɧ, ấy thế mà hai người lại kéo nhau vào đống cỏ khô trong thôn chơi dã chiến.

Ai mà ngờ, chỉ một gang tấc như thế đã bị Ngô Hữu Đức bắt gặp!

Ngô Hữu Đức cũng là gã không biết xấu hổ, lúc đó ông ta không lật tẩy mà lại nghe lén, sau đó lặng lẽ đi tìm Tề Mẫu Đơn.

Ban đầu Tề Mẫu Đơn hơi sợ, thế nhưng bà ta cũng không phải là kẻ ngốc, sao mà không hiểu cái ánh mắt đầy vẻ ám chỉ của Ngô Hữu Đức chứ.

Bà ta biết bản thân không từ chối được, lại nghĩ Ngô Hữu Đức là đại đội trưởng, chắc chắn nhiều đồ tốt hơn, nghĩ thế nào cũng là mình chiếm của hời.

Thế là lúc đó Tề Mẫu Đơn đã cúi đầu, lộ ra chiếc cổ trắng mịn, tay còn vân vê góc áo, dáng vẻ tôi sợ, tôi không dám phản kháng, ông muốn làm gì thì làm đi, vô cùng gợϊ ȶìиᏂ.

Ngô Hữu Đức kia còn có thể nhịn được sao?

Hai người ngay lập tức đại chiến ba hiệp ngay tại ruộng ngô.

Tề Mẫu Đơn càng hài lòng, tính từ đó thì hai người đều đã ở bên nhau sáu bảy năm rồi!



Không đợi Tề Mẫu Đơn trả lời, đám đông hóng hớt đã không nhịn được thầm hét lên tuyệt vời!

Không chỉ mỗi đại đội trưởng mà ngay cả em trai ông ta cũng chơi gái!

Đây là sở thích gì thế? Kí©h thí©ɧ như vậy sao? Hồ này nuôi nhiều cá thế à?

Cũng không sợ mệt chết.

Người khác đều chỉ một người đàn ông, Tề Mẫu Đơn này thì hay rồi, tận ba người, đúng là hưởng phúc của muôn dân.

Cái họ này, cái tên này, đặt hay lắm!

Nhận thức của mọi người vỡ tan nát, từng tiếng tặc lưỡi vang lên, cũng không biết là ngưỡng mộ hay là xấu hổ.

“Tề Mẫu Đơn!”

Tiền Hồng Anh gào lên giận dữ, tức đỏ mắt, mặt mũi méo xệ vì oán hận.

Mụ ta đẩy đám đông, một mình xông lên phía trước, sự việc quá đột ngột, hai người kia vẫn đang tình chàng ý thϊếp bị dọa đến mức dừng lại.

Tiền Hồng Anh túm tóc ả nhân tình của chồng, tát bôm bốp mười cái.

“A! A!” Mụ ta đánh đến mức Tề Mẫu Đơn kêu rên liên tục, khóe miệng tóe máu.