Chương 45

Thím Vân ở bên cạnh cũng chú ý tới Ngô Hữu Đức muốn chuồn, bà ấy vỗ đùi, cao giọng nói: “Một cây làm chẳng nên non, bắt gian thì phải bắt luôn cả đôi! Tiền Hồng Anh, mụ cũng đừng quên báo cáo người đàn ông của mụ đấy!”

“Đúng vậy, mụ đừng chỉ oán hận người khác lẳиɠ ɭơ, người đàn ông của mụ cũng chẳng kém đâu, chúng tôi đều nghe thấy!” Có người nói với theo.

“Đúng đúng đúng, cùng nhau.”

“Chắc là hầu hạ Tiền Hồng Anh tốt quá nên không nỡ mà! Còn so đo với em trai của mình, muốn biết thì để Tiền Hồng Anh hỏi em dâu của ông ta ấy!”

“Này còn phải hỏi sao, chắc chắn vẫn là Ngô Hữu Vinh rồi, nhỏ hơn anh trai gã sáu bảy tuổi cơ mà?” Lý Nhị cà lơ phất phơ suy đoán.

Một bà thím lên tiếng: “Trước đây Ngô Hữu Đức giả vờ đoan chính cỡ nào, đi đường toàn chắp tay sau lưng, ngày nào cũng nói đủ thứ chuyện trên trời dưới biển. Không chỉ bảo cái này thì là răn dạy cái kia, tỏ vẻ có học thức. Ai có thể ngờ rằng sau lưng lại chơi đùa trăng hoa như thế, chậc chậc chậc…”

Ngô Hữu Đức giận đến ngứa răng, suýt chút nữa đã phun một ngụm máu ra ngoài, thấy ông ta sa cơ lỡ vận nên ai cũng muốn tới giẫm mình một phát đây mà.

Ông ta biết đã không giữ được chức vụ của mình rồi! Bây giờ chỉ mong không phải đi công xã, tới đó thì không chết cũng lột da, còn có thể phải đi Tây Bắc nữa.

Nghĩ tới đây, ông ta quỳ sụp xuống đất, dập đầu côm cốp, trong nháy mắt vầng trán đã sưng đỏ.

“Các ông các bà, tôi sai rồi, tôi thật sự biết sai từ tận đáy lòng! Là tôi một phút ngu muội, nể tình tôi ở trong đại đội nhiều năm như vậy mà tha cho tôi lần này. Là bà ta quyến rũ tôi! Đúng, đều tại bà ta, tôi, tôi là bị ép buộc! Tôi sẽ không dám nữa, tôi xin thề.”

Lời này vừa nói ra, biểu cảm của mọi người xung quanh đều mất kiểm soát, giời ạ, mặt dày quá thế!

Từng gặp người không biết xấu hổ, chưa từng thấy ai không biết xấu hổ được như này.

Tề Mẫu Đơn kia nhỏ nhắn mảnh mai, ông ta nói mình bị quyến rũ thì bọn họ còn tin, nói bà ta ép buộc có tin nổi không?

Xem ai là kẻ ngốc vậy!



Mọi người đồng loạt nhìn về phía Tề Mẫu Đơn, thấy ánh mắt của bà ta càng thêm trống rỗng.

Có người mềm lòng, có người chua xót không thôi.

Tiền Hồng Anh lại giống như tìm được chỗ đột phá, nhảy nhót tưng bừng: “Đúng đúng đúng, Hữu Đức nhà tôi là bị ả điếm này ép buộc! Hữu Đức nhà tôi nhìn thì cao to khoẻ mạnh, thực ra cơ thể rất yếu ớt, giống như keo dán giấy vậy! Lúc ở nhà, tôi đẩy nhẹ là ngã ngay! Làm, làm… Chuyện đó đều là tôi ở bên trên, tôi ra sức khá nhiều!”

Bầu không khí thoáng cái im phăng phắc… Nghe được cả tiếng kim rơi!

Trần Thanh Bách và Trần Thanh Phong đồng thời bị hai tai Trần Thanh Di, người trái kẻ phải rất ăn ý kéo cô lùi về sau vài bước, giống như sợ dính thứ gì đó bẩn thỉu.

Trần Thanh Di đang hóng chuyện say sưa ngon lành, hai chân bỗng khuỵu xuống làm cô ngẩn tò te.

Những người khác cũng tỉnh táo lại, ai nấy đều nhìn dò xét qua lại giữa Ngô Hữu Đức và Tiền Hồng Anh bằng ánh mắt khác thường.

Mặc dù biết chắc chắn là giả nhưng không trở ngại bọn họ xem kịch vui nha.

Mấy bà thím đã trải qua sóng to gió lớn còn vui vẻ vỗ đùi: “Yếu như vậy, không biết ngại mà còn hỏi lợi hại hay không lợi hại à?”

“Người thì yếu mà lại ghiền!”

“Xem tôi có chọc bà hay không là xong rồi!”

“Trời đất ơi, Tiền Hồng Anh còn rất biết chơi đùa quá nhỉ!” Một bà thím không khỏi hưng phấn.

Còn có người bước lên húc cùi chỏ vào Tiền Hồng Anh, nháy mắt ra hiệu, giống như đang nói, người chị em à, mụ khá lắm đấy.

Nói chung, ai nấy đều kích động thì thầm chỉ trỏ, nước miếng văng tung tóe.