Chương 2

Hứa Ngụy Trì xuống xe ngay sau xe của Hạ Dương Ba, lưng đeo balo Adidas, tay kéo một chiếc vali to sụ. Rõ ràng chính anh ấy cao một mét tám mà chiếc vali kia còn cao ngang mông, trông rất buồn cười.

Lúc anh ấy đi ngang qua xe taxi của Hạ Dương Ba, đúng lúc bắt gặp ánh mắt sáng quắc của Hạ Dương Ba qua cửa kính đang nhìn mình chằm chằm. Hứa Ngụy Trì hơi ngây ra, sau đó nở nụ cười với đối phương.

Tia lửa bắn ra bốn phía, Hạ Dương Ba cũng không quản được nhiều như vậy, nhanh chóng quay cửa kính xe xuống gọi to: "Bạn ơi! Cho tôi mượn hai mươi đồng tiền xe được không?"

Sau này nhắc lại, Hứa Ngụy Trì luôn nói lúc đó Hạ Dương Ba chẳng khác gì lưu manh ghẹo gái cả. Nhưng trong trí nhớ của Hạ Dương Ba, nụ cười của Hứa Ngụy Trì lúc đó bừng sáng cả thanh xuân của anh.

Sau đó một thời gian rất dài anh đều không gặp nụ cười kia nữa.

Hạ Dương Ba dùng tiền Hứa Ngụy Trì cho mượn để trả tiền xe, sau đó mặt dày dính lấy đối phương. Cũng vì vậy mới biết đối phương cũng là sinh viên mới khoa luật trường Đại học G. Hai người kết bạn cùng đi tới chỗ báo danh khoa luật.

Đều là thanh niên mười bảy mười tám, hai người nhanh chóng thân thiết.

"Hứa Ngụy Trì, nhà cậu ở đâu?"

"Thành phố Lâm."

"À, Thành phố Lâm! Tôi từng đến chơi rồi, chỗ đấy rất đẹp!"

"Cũng tạm thôi! Thành phố G cũng rất tốt, phồn hoa hơn Thành phố Lâm nhiều!"

"Ha ha, cũng đúng. Đúng rồi, Thành phố Lâm cũng không xa lắm, sao cậu là con trai mà tha cái vali to thế?"

Nghe Hạ Dương Ba hỏi, Hứa Ngụy Trì lộ ra nụ cười đắc ý, miệng lại cố ý nói: "Đừng nhắc nữa, bạn gái tôi bắt tôi mang này mang kia, trong này còn có một đống đặc sản cô ấy mang từ Tân Thành về."

Ồ, ra là có bạn gái rồi.

"Bạn gái cậu tốt ghê nhỉ? Sao cô ấy không đưa cậu đến báo danh?"

Hứa Ngụy Trì thở dài: "Cô ấy đi học ở Tân Thành, bên kia khai giảng sớm hơn."

Yêu xa à, còn có cơ hội.

"Thế à..."

"Phiền quá đi mất... Tôi cũng muốn tới Tân Thành..."

"Đừng đừng! Không phải cậu vừa bảo Thành phố G rất tốt à?"

"Hầy, nói chơi thôi..."

Hai người hỏi qua đáp lại một lát đã tới điểm báo danh, sau đó bắt đầu vội vàng xử lý thủ tục, Hạ Dương Ba lại giúp Hứa Ngụy Trì khiêng đồ đến ký túc xá dọn xong, sau đó liền hối hận đăng kí học ngoại trú.

Hứa Ngụy Trì phóng khoáng lau mồ hôi trên trán: "Cảm ơn Dương Ba, trưa nay mời cậu ăn cơm nhé."

Hạ Dương Ba cầu còn không được, vội gật đầu như gà mổ thóc.

Hạ Dương Ba quen nẻo dẫn Hứa Ngụy Trì đến một quán cơm riêng tư gần trường: "Tôi thường tới ăn ở đây, quán này vừa rẻ lại ngon, đặc biệt là thịt xào kiểu quê, vừa nhắc liền thèm..." Hạ Dương Ba nói xong, chính mình cũng sắp rớt nước miếng.

Hai người hai chai bia, vừa uống vừa ăn, nói chuyện trên trời dưới biển, thiếu chút nữa kết nghĩa anh em luôn.

Nhưng Hạ Dương Ba không muốn kết nghĩa anh em với Hứa Ngụy Trì, anh một lòng muốn trở thành người yêu của người ta hơn.

Nhưng bây giờ cần chờ Hứa Ngụy Trì chia tay người yêu đã.

Hạ Dương Ba chờ được.

Nhưng anh không ngờ chờ một lần lại là chờ suốt mười năm, cuối cùng thậm chí không chờ được một đáp án.

Hạ Dương Ba ôm ý tưởng không thuần làm bạn với Hứa Ngụy Trì, hai người cùng lên lớp, học xong hẹn nhau chơi bóng rổ. Cuối tuần liền cưỡi xe đẹp ra ngoại ô, chờ mặt trời dần ngả về tây, kiệt sức rồi liền dắt xe chậm rãi đi bộ về.

Khi ấy Hứa Ngụy Trì và Hạ Dương Ba đều giống nhau, không tim không phổi, thích cười thích chơi, uống rượu xong thì chửi tục, thanh niên hơn hai mươi tuổi chính là như thế, giống như lúc nào cũng tràn trề sinh lực vậy.

Mãi tới một năm sau, sau kỳ nghỉ quốc khánh, Hứa Ngụy Trì biến mất vài ngày. Chờ một lần nữa hai người thấy mặt, Hạ Dương Ba phát hiện Hứa Ngụy Trì như bị rút mất linh hồn vậy, thậm chí không nở nụ cười nữa.

Bởi vì không chịu đựng được nỗi khổ yêu xa, Hứa Ngụy Trì chia tay với bạn gái đã yêu nhau ba năm của mình.

Trước đây Hứa Ngụy Trì rất ít nói về bạn gái với Hạ Dương Ba, thỉnh thoảng có nhắc tới cũng cười rạng rỡ vô cùng. Làm Hạ Dương Ba trong lòng rất khó chịu, chỉ có thể nói lái sang chuyện khác.

Nhưng bây giờ thấy Hứa Ngụy Trì hồn bay phách lạc, Hạ Dương Ba lại càng không vui nổi.

Những lời chôn cất nơi đáy lòng suốt một năm qua hoàn toàn không thốt ra được thành lời.

Từ đó về sau, mỗi lần Hạ Dương Ba hẹn Hứa Ngụy Trì ra ngoài chơi thì đối phương đều qua loa không tập trung hoặc dứt khoát mượn một cái cớ vụng về từ chối, trông như đã không còn sức lực dư thừa cho những chuyện này nữa rồi.

Hứa Ngụy Trì đi về một mình, đắm chìm trong học tập, tập trung không nghĩ chuyện khác, thậm chí trong vô thức cũng bắt đầu không hòa thuận với Hạ Dương Ba như trước.