Chương 3

Học kì đó, Hứa Ngụy Trì vốn thành tích bình thường bỗng vượt qua Hạ Dương Ba, trở thành người có thành tích đứng đầu khoa.

Mà nguyên học kì Hạ Dương Ba đều rầu rĩ vì chuyện Hứa Ngụy Trì thất tình cho nên chỉ có thể xếp hạng hai.

Tình yêu và học tập đều không thuận lợi, Hạ Dương Ba chợt ý thức được, thứ duy nhất có thể liên kết mình và Hứa Ngụy Trì lúc này chỉ có cạnh tranh mà thôi.

Sau đó Hạ Dương Ba điều chỉnh tâm trạng, lao đầu vào học tập.

Quãng thời gian còn lại tại đại học, Hạ Dương Ba và Hứa Ngụy Trì luôn duy trì loại quan hệ vừa là chiến hữu vừa là đối thủ như vậy, không gần, cũng không xa.

Bọn họ không còn như ngày đầu quen biết luôn dính lấy nhau nữa, nhưng cho dù là kiểm tra định kì hay các cuộc thi hai người đều ăn ý chiếm hết hai vị trí đầu, có khi là Hứa Ngụy Trì làm tốt hơn một chút, cũng có khi Hạ Dương Ba càng nổi bật hơn một chút.

Sau đó, thầy Trịnh Quốc Khiêm đến lựa chọn hai học trò trong khóa tốt nghiệp năm đó của đại học G, không ngoài ý muốn của mọi người, hai người bọn họ chiếm được hai danh ngạch quý giá kia, vừa năm tư đã trở thành thực tập sinh của Văn phòng luật Khiêm Bằng.

Từ sau lần kia, Hứa Ngụy Trì không hẹn hò với cô gái nào nữa, Hạ Dương Ba cũng không thổ lộ lời trong lòng. Anh thậm chí cảm thấy cứ như thế này thật tốt, nếu có thể cứ như vậy cả đời cũng không tồi chút nào.

Bọn họ là bạn, lại như là đối thủ, cùng nhau học tập tại Khiêm Bằng, Hạ Dương Ba cảm thấy chờ bọn họ trưởng thành rồi, cánh chim cứng cáp rồi có thể xuất sư, tự lập một văn phòng luật riêng thuộc về hai người.

Một văn phòng luật dùng tên hai người bọn họ so với chứng nhận kết hôn còn trâu bò hơn.

Nhưng anh trăm triệu không ngờ, vừa tốt nghiệp Hứa Ngụy Trì đã từ chối ý tốt của thầy Khiêm, cố ý muốn về Thành phố Lâm.

Trước khi Hứa Ngụy Trì đi một ngày, hai người cùng nhau ăn một bữa cơm, Hạ Dương Ba hỏi: "Ở đây không tốt sao? Khiêm Bằng không tốt sao? Vài năm sau chúng ta tích lũy chút nhân mạch của riêng mình, tích cóp tiền, tự mở một văn phòng luật của hai ta không tốt sao?"

"Ở đây tốt lắm." Hứa Ngụy Trì thản nhiên đáp. "Nhưng chỗ này không có người tôi chờ."

Hạ Dương Ba ngây ra, chợt nhớ đến người con gái tươi cười trong tấm ảnh khiến mình ghen tị kia: "Cậu... luôn chờ cô ấy sao?"

Hứa Ngụy Trì nhẹ nhàng gật đầu, không nói gì.

"Tôi..." Hạ Dương Ba muốn nói lại thôi.

Trong khoảnh khắc, anh muốn nói ra hết cho người này, nói tôi thích cậu.

Dù sao cậu ấy cũng đi, không có gì đáng sợ, mau nói đi.

Nhưng vừa thấy ánh mắt Hứa Ngụy Trì nhìn bản thân trong sạch rõ ràng, hầu kết Hạ Dương Ba trượt lên xuống, cuối cùng chỉ có thể nở nụ cười bất đắc dĩ: "Chúc cậu sớm ngày ôm người đẹp về nhé!"

------------------------

Một giờ sáng, Hạ Dương Ba đến trung tâm thành phố Thành phố Lâm, tới đài phun nước mà Hứa Ngụy Trì nói.

Anh không gọi cho Hứa Ngụy Trì, chỉ dựa vào trí nhớ lái xe tới đường Bắc Thần, đứng dưới lầu nhà tân hôn của Hứa Ngụy Trì.

Anh không vội gọi cho Hứa Ngụy Trì, rút một điếu thuốc ra bật lửa hút mạnh hai hơi, cảm thấy đầu óc tỉnh táo hơn nhiều.

Hứa Ngụy Trì tốt nghiệp nhiều năm như vậy, năm nay mới là lần đầu tham gia họp lớp đầu năm. Dáng vẻ lạnh nhạt vẫn không đổi, chỉ là giữa mày không ngăn được vẻ hưng phấn.

Lúc ấy Hạ Dương Ba mới biết, mình đã phán một câu thần sầu rồi, Hứa Ngụy Trì chờ đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng ôm được người đẹp về.

Hứa Ngụy Trì lần đó đến Thành phố G cũng không phải vì tham gia họp lớp, mà là đi thăm thầy Trịnh Quốc Khiêm.

Ngày Hứa Ngụy Trì về Khiêm Bằng, vừa hay Hạ Dương Ba cũng ở đó. Trịnh Quốc Khiêm nói với hai người tính toán của mình, ông định mở chi nhánh của Khiêm Bằng ở Thành phố Lâm, Hạ Dương Ba thành thục nghiệp vụ, Hứa Ngụy Trì ở viện kiểm sát Thành phố Lâm công tác lâu năm, có quen biết nhiều với hệ thống kiểm pháp, ông muốn hai người bọn họ làm người phụ trách chi nhánh cho mình.

Lúc ấy Hứa Ngụy Trì dịu dàng từ chối ân sư, nói thẳng công tác ở viện kiểm sát rất không tệ, không có ý định từ chức. Hạ Dương Ba lại vẫn ngả ngớn như trước, không tỏ rõ thái độ.

Anh từng có một giấc mơ, có thế có một văn phòng luật riêng thuộc về riêng mình và Hứa Ngụy Trì. Một nơi chứa đựng ước mơ của cả hai, chứa đựng tình yêu nặng nề anh dành cho Hứa Ngụy Trì.

Nhưng lúc này đây, anh ngước đầu nhìn cửa sổ duy nhất sáng đèn, hạnh phúc ở trong đó như muốn tràn ra, bao phủ lấy anh.

Nhưng Hạ Dương Ba biết, hạnh phúc này là của bọn họ, anh không có gì hết.

Cuối cùng anh tỉnh táo ý thức được, giấc mộng có quan hệ với Hứa Ngụy Trì có lẽ vĩnh viễn là một giấc mộng bong bóng mà thôi.