Chương 4

Hút xong một điếu thuốc, Hạ Dương Ba mới ra khỏi xe, khóa cửa xe lại, bước thẳng vào thang máy.

Nhà ở trang hoàng thật sự rất đẹp, nơi nào cũng ngập tràn niềm vui tân hôn.

Hứa Ngụy Trì đứng ở cửa, kinh ngạc nhìn Hạ Dương Ba: "Nhanh thế? Cậu đua đến đây đấy à?"

Hạ Dương Ba cười khì: "Không phải đã bảo với cậu rồi à, tôi lái xe không tầm thường đâu."

Hạ Dương Ba theo Hứa Ngụy Trì vào phòng khách, trên tường có ảnh cưới của Hứa Ngụy Trì và Lưu Nhất Ngôn, nghe nói là qua Anh để chụp.

Bây giờ anh mới có cơ hội cẩn thận đánh giá người trên ảnh, gầy hơn so với ấn tượng của anh một chút, có lẽ là do trang điểm, cảm giác nhìn không quá rõ ràng.

"Dương Ba." Hứa Ngụy Trì nhẹ giọng gọi: "Để tôi giới thiệu cho cậu."

"Đây là Hạ Dương Ba, bạn đại học của tôi." Hứa Ngụy Trì nói với người ngồi trên sô pha.

Giờ Hạ Dương Ba mới để ý trên sô pha phòng khách có ba người.

"Đây là anh trai tôi, Hứa Ngụy Lâm." Hứa Ngụy Trì chỉ vào một người giống anh ấy như đúc, chỉ là hơi gầy hơn một chút thôi.

Hạ Dương Ba khẽ gật đầu với đối phương, anh nhớ Hứa Ngụy Trì từng nói mình có anh trai sinh đôi.

"Đây là Triệu Dực, đây là Phương Húc." Hứa Ngụy Trì lần lượt giới thiệu.

Hạ Dương Ba lại chào hỏi bọn họ.

Hứa Ngụy Trì thở phào một hơi nhẹ nhõm, cười khẽ nói: "Ngày kia là đám cưới, ba người là phù rể của tôi đấy, đừng làm tôi xấu mặt!"

Hạ Dương Ba ngạc nhiên: "Ba?"

Trong này rõ ràng có bốn người.

Triệu Dực cười mỉa: "Cậu ta không cho Ngụy Lâm làm phù rể, nói là sợ đến đám cưới Lưu Nhất Ngôn nhận sai người đi thẳng tới chỗ Ngụy Lâm thì mẹ nó vui lắm... Ha ha!"

Sao lại nhận sai được?

Là tôi thì sẽ không nhận sai đâu!

Hạ Dương Ba cùng mọi người giễu cợt Hứa Ngụy Trì, trong lòng lại tràn ngập chua xót.

Mấy người tiếp tục trò chuyện một lúc rồi ra ngoài, Hứa Ngụy Trì xoay người khóa cửa lại, đoàn người cùng vào thang máy. Hạ Dương Ba đứng sau nhìn bóng lưng Hứa Ngụy Trì thất thần.

"Sao thế?" Hứa Ngụy Trì xoay người hỏi anh. "Sao cậu lơ đãng thế?"

Hạ Dương Ba nhướn mày cười: "Làm đêm mệt quá."

Vốn nghĩ là, Hạ Dương Ba hiếm khi tới Thành phố Lâm một chuyến thì nên đến nhà anh ấy ở. Hạ Dương Ba có thể ngủ giường của anh ấy, anh ấy và Hứa Ngụy Lâm ngủ một giường là được.

Hạ Dương Ba lại kiên quyết muốn đến khách sạn, lý do là Hứa Ngụy Trì sắp làm chú rể rồi, hai ngày này nghỉ ngơi không tốt rất dễ sinh ra sai lầm trong đám cưới, thế thì không tốt lắm.

Thật ra chỉ mình Hạ Dương Ba biết, nếu ngủ ở giường Hứa Ngụy Trì, dù chỉ ngửi được mùi hương của anh ấy thôi Hạ Dương Ba cũng sẽ mất ngủ cả đêm.

Hứa Ngụy Trì không lay chuyển được đối phương, đưa người tới khách sạn mở một phòng, sau đó dặn dò người nghỉ ngơi cho tốt rồi mới rời đi.

Chờ Hứa Ngụy Trì đi rồi, Hạ Dương Ba mới dần trầm tĩnh lại.

Anh nằm trên giường hít một hơi thật sâu, oán giận nghĩ sao Hứa Ngụy Trì lại tốt như vậy? Sao cứ làm cho người ta khó quên đến thế?

Sau khi Hứa Ngụy Trì rời Thành phố G, Hạ Dương Ba từng có bạn trai, cũng từng có vài người bạn giường. Nhưng mỗi lần giải phóng bản thân xong, nghênh đón anh chính là khoảng hư không tịch mịch vô tận.

Trong vô số đêm khó ngủ, gương mặt Hứa Ngụy Trì vẫn luôn xuất hiện trước mắt anh.

Lúc ấy anh cũng biết, không vì cái gì cả, chỉ cần đối phương là Hứa Ngụy Trì đã đủ làm người khó quên.

-----------------------------------

Vào buổi tối của một hôm nào đó, Hạ Dương Ba bị ký ức giày vò đến vô cùng bực bội, ở trên giường lật qua lật lại, cho đến rạng sáng mới chìm vào giấc ngủ, không đến chín giờ lại phải cùng mấy người Hứa Ngụy Trì bận rộn chuẩn bị chuyện hôn lễ.

Một ngày trước đám cưới tân lang tân nương không được gặp mặt nhau, Hứa Ngụy Trì chỉ có thể bàn bạc chi tiết về đám cưới với đám anh em cùng hội cùng thuyền và một số người thân trong gia đình.

Hứa Nguỵ Trì không rõ thông tin chi tiết về những việc trong hôn lễ, anh chỉ có thể tự lực cánh sinh.

Triệu Dực và Phương Húc nói rằng Lưu Nhất Ngôn không quan tâm đến đám cưới, cô ấy giống như mặc kệ mọi thứ, để mặc cho Hứa Ngụy Trì lo liệu tấc cả.

Hạ Dương Ba chưa bao tận mắt giờ gặp Lưu Nhất Ngôn, nhưng anh cảm thấy kiếp trước không biết cô đã làm bao nhiêu việc tốt mới được người như Hứa Ngụy Trì yêu mến.

Anh yêu cô từ năm mười sáu tuổi, đến nay đã tròn mười hai năm. So với tình yêu mà anh dành cho Hứa Ngụy Trì còn nhiều hơn hai năm.

Trong suốt những năm hai người xa cách, anh không biết Lưu Nhất Ngôn đã đi đâu, nhưng anh biết rằng Hứa Ngụy Trì vẫn ở tại nơi ấy đợi cô, không một chút do dự.

Thậm chí không biết liệu cô ấy có quay lại hay không.

Bây giờ, cô sắp trở thành cô dâu của anh, anh không nỡ để cô chịu khổ sở dù chỉ một chút, anh cũng không đành lòng để cô phải chịu chút mệt mỏi nào.