Chương 20

Chỉ là khi Lưu Nhất Hàng còn nhỏ, cha mẹ có mở một cửa hàng nhỏ, ngoài việc trông cửa hàng thì thỉnh thoảng còn phải lấy hàng về, công việc hàng ngày là không hề giống nhau, không có quy luật gì cả. Họ cảm thấy điều này không tốt cho sự trưởng thành và học tập của Lưu Nhất Hàng nên hồi còn nhỏ hầu như cậu đều ở nhà của Lưu Nhất Ngôn.

Có thể nói, cậu được Lưu Nhất Ngôn nuôi lớn.

Đây cũng là lí do tại sao Lưu Nhất Hàng quen biết Hứa Ngụy Trì từ rất lâu rồi.

Hứa Ngụy Trì và Lưu Nhất Ngôn yêu nhau từ hồi cấp ba. Khi đó, hai người thường lấy Lưu Nhất Hàng ra làm lá chắn để được đi hẹn hò với nhau.

Từ nhỏ Lưu Nhất Hàng đã là một đứa trẻ rất hiếu động, không chịu ngồi yên một chỗ, thế nhưng Hứa Ngụy Trì và Lưu Nhất Ngôn lại có thể kiềm chế được cậu. Không biết là Hứa Ngụy Trì đã dùng cách gì để lấy lòng người em vợ này, khiến cho Lưu Nhất Hàng vô cùng nghe lời anh ấy, có thể nói là nói gì nghe nấy luôn, thậm chí còn có chút hâm mộ trong đó nữa.

Từ sau khi Hạ Dương Ba nói cậu nên tin tưởng thái độ làm người của Hứa Ngụy Trì, Lưu Nhất Hàng mới suy nghĩ lại thật kĩ về điều này. Hình như trước kia cậu đã suy nghĩ quá nhiều, đến nỗi trông gà mà hóa cuốc.

Hứa Ngụy Trì và Hạ Dương Ba đã quen biết nhau nhiều năm như vậy rồi, có thể xảy ra chuyện gì với nhau thì đã xảy ra rồi, làm sao có thể chờ đến tận bây giờ chứ? Hơn nữa gần đây Lưu Nhất Ngôn còn đang mang thai, toàn bộ tâm trí của Hứa Ngụy Trì đều đặt trên người của Lưu Nhất Ngôn cả rồi còn đâu. Lưu Nhất Hàng cũng khá yên tâm.

Cho nên, một năm sau, khi Hạ Dương Ba đến Thành phố Lâm thì bỗng nhiên phát hiện ra rằng, ánh mắt cảnh giác trước kia của Lưu Nhất Hàng dành cho anh đã không còn nữa rồi, thay vào đó là nhìn anh với đôi mắt long lanh, như ẩn chứa trong đó ý cười, miệng nở một nụ cười thật tươi, lộ ra hàm răng trắng sáng. Hình như vì thái độ trước kia với Hạ Dương Ba mà tỏ ra xấu hổ, cậu ngượng ngùng mà gãi đầu, gọi anh: “Anh Hạ.”

Ngay khi vừa mới hết năm, Hạ Dương Ba đã sắp xếp đến Thành phố Lâm luôn, bắt đầu chuẩn bị cho việc khai trương chi nhánh.

Mà trước khi tính đến chuyện ấy, trước hết anh phải xem là mình sẽ ở đâu đã.

Vị trí của văn phòng luật đã được Hứa Ngụy Trì tìm cho từ trước. Nó nằm trong một tòa nhà ở trung tâm Thành phố Lâm, nhưng Hạ Dương Ba lại quyết định chọn một nơi ở gần khu vực các trường đại học thành phố. Hứa Ngụy Trì cảm thấy rất khó hiểu, mà Hạ Dương Ba cũng chỉ trả lời: “Khu vực gần các trường đại học có không khí học tập rất tốt.”

Hứa Ngụy Trì vẫn không hiểu nổi anh. Đã là người ra trường được sáu, bảy năm rồi, còn muốn có không khí học tập để làm gì. Nhưng Hạ Dương Ba vẫn luôn sống theo cách của mình, nên anh ấy cũng không nói thêm gì nữa.

Vì vậy, sau khi Hạ Dương Ba chuyển xong hết đồ đạc vào nhà mới, liền trực tiếp gọi điện thoại cho Lưu Nhất Hàng. Điện thoại cứ liên tục tút tút được một lúc được vài tiếng thì bị người tắt đi. Một lúc sau, Hạ Dương Ba nhận được một tin nhắn của Lưu Nhất Hàng: “Anh Hạ, tôi đang ở trên lớp. Có chuyện gì thế ạ?”

Đã nhiều năm Hạ Dương Ba không gửi tin nhắn, nhưng vẫn cố kiên nhẫn mà chọt chọt màn hình: “Tôi đang ở gần trường học của em, muốn mời em ăn một bữa.”

Lưu Nhất Hàng cúi đầu nhìn qua tin nhắn, trong lòng “Hả” một tiếng. Mãi một lúc sau mới phản ứng được là lúc trước Hạ Dương Ba đã nói rằng năm sau sẽ chuyển đến Thành phố Lâm.

Học trên lớp cả một ngày, đến trưa cũng chỉ mua tạm hai cái bánh mì. Đúng là sức ăn của tuổi trẻ mà, Lưu Nhất Hàng đã ăn rồi mà nghe được lời mời của Hạ Dương Ba thì bụng tự nhiên lại kêu lên ùng ục.

Lưu Nhất Hàng liếc nhìn đồng hồ một cái. Còn hơn mười phút nữa là tan học rồi, vì thế mà không ngại ngùng gì nhắn lại cho anh một tin nhắn: “Vậy anh có thể chờ tôi một lúc được không? Tôi sắp tan học rồi.”

Hạ Dương Ba muốn còn không được, vì vậy liền nhanh chóng nhắn trả lời: “Tôi chờ em ở cổng phía bắc của trường Y.”

Nhìn thấy tin nhắn “Ừm.” của Lưu Nhất Hàng gửi đến nửa phút trước, Hạ Dương Ba không khỏi khẽ nở một nụ cười nhẹ.

Anh cũng không biết mình bị làm sao nữa, hoặc có thể nói, ngay khi anh quyết định đến Thành phố Lâm, thì anh cũng đã hiểu được lòng mình.

Anh thích Lưu Nhất Hàng.

Anh không biết là cảm giác thích này có giống với khi thích Hứa Ngụy Trì không. Điều quan trọng nhất là anh hiểu rõ rằng, lúc này anh không thể phí công mà hi vọng rồi lại chờ đợi nữa. Anh nhất định phải dệt ra một cái lưới, từ từ mà bao lấy Lưu Nhất Hàng lại.

Hạ Dương Ba vẫn luôn rất tự tin vào sức quyến rũ của mình, nhưng vấn đề khó khăn nhất ở đây chính là Lưu Nhất Hàng và Hứa Ngụy Trì đều giống nhau, đều là trai thẳng hàng thật giá thật.