Chương 21

Ban đầu khi phát hiện mình có ý với Lưu Nhất Hàng, Hạ Dương Ba đã không định xuống tay với cậu.

Thích một trai thẳng đau khổ biết bao nhiêu, chính Hạ Dương Ba cũng đã tự mình cảm nhận đến mười năm rồi. Anh không có lí do gì để lại giẫm vào vết xe đổ kia nữa.

Sau khi dự đám cưới của Hứa Ngụy Trì xong, khi từ Thành phố Lâm trở lại Thành phố G, anh đã cố gắng đè lại tình cảm của mình dành cho Lưu Nhất Hàng, cố gắng làm cho bản thân không nghĩ đến cậu nữa, không được nhớ đến sự tỏa sáng từ trên người cậu nữa.

Nhưng mà trùng hợp biết bao, Lưu Nhất Hàng lại không biết sống chết mà đi theo Hứa Ngụy Trì đến Thành phố G, không biết sợ là gì mà cứ muốn lao vào họng súng, quấy rầy đến trái tim đã muốn bình tĩnh trở lại của anh, khiến cho anh như bị ma xui quỷ khiến mà đồng ý cùng với Hứa Ngụy Trì đến Thành phố Lâm mà mở văn phòng chi nhánh.

Vậy nên cũng không thể trách anh được đâu.

Tại Lưu Nhất Hàng tự mình dâng lên thôi.

Hạ Dương Ba luôn có thể tìm được những cái cớ hợp lí cho những gì mà anh quyết tâm muốn làm. Nếu không thì học luật nhiều năm như vậy thành công cốc mất sao?

Một khi anh đã đưa ra quyết định rồi thì việc còn lại chỉ là từ từ dệt lưới thật cẩn thận, sau đó chờ đợi đến thời cơ thích hợp mà hành động, cuối cùng là ôm được con mồi vào trong lòng.

Khóe miệng của Hạ Dương Ba nhếch lên một nụ cười đầy bí ẩn, ngón tay gõ gõ vào vô lăng, không biết trong lòng đang nghĩ cái gì. Điện thoại của anh chợt vang lên.

“Alo? Anh Hạ ạ? Anh đang ở đâu thế? Tôi sẽ ra cổng bắc ngay!”

Giọng nói trong trẻo, dễ nghe của con mồi Lưu Nhất Hàng truyền đến, không nặng không nhẹ mà từng chút, từng chút chạm vào tận đáy lòng của Hạ Dương Ba. Anh không nhịn được mà cười nhẹ một cái: “Đi về bên trái cổng bắc hai bước, xe của tôi đang đỗ ở đó, biển số xe là Gxxxx.”

Từ trong điện thoại truyền đến hơi thở gấp gáp của Lưu Nhất Hàng, còn có cả tiếng xe cộ đều truyền vào tai của anh: “Tôi thấy rồi! Anh Hạ, tôi cúp máy đây!”

Hạ Dương Ba cất điện thoại đi, tâm trạng vô cùng vui vẻ.

Mặt của Lưu Nhất Hàng đưa lại gần cửa kính xe của Hạ Dương Ba, cậu nở một nụ cười với Hạ Dương Ba, đưa tay gõ lên cửa kính xe.

Hạ Dương Ba cho cửa xe xuống, thuận tay mở cửa xe ra luôn. Nhìn thấy cậu chạy nhanh đến nỗi người đầy mồ hôi, anh nhịn không được mà trách nhẹ: “Nhìn xem em chạy nhanh đến nỗi mồ hôi đầm đìa rồi này! Có việc gì gấp lắm đâu, tan học thì cứ đi từ từ thôi chứ…”

Trên lưng Lưu Nhất Hàng vẫn còn đang đeo một chiếc cặp màu đen, cậu gãi đầu, chó chút xấu hổ mà cười cười: “Tôi thấy hơi đói bụng…”

Hạ Dương Ba không nhịn được mà bật cười “Phụt” một cái.

Có bao giờ Hứa Ngụy Trì nói “Đói bụng” trước mặt anh chưa nhỉ? Anh ấy luôn luôn giữ vẻ lễ độ, điềm tĩnh, chẳng bao giờ cho phép bất cứ hành động kì lạ nào được thể hiện ra ngoài cả.

Nhìn cậu nhóc đang tỏa ra hơi thở của tuổi trẻ đầy nhiệt huyết trước mặt này, bỗng nhiên Hạ Dương Ba cảm thấy những kí ức về Hứa Ngụy Trì đã trở nên không rõ ràng nữa, thậm chí còn có chút không giống thật, dường như vì có điểm giống người kia, mà người kia lại quá hoàn hảo rồi khiến cho chúng càng thêm hư ảo hơn.

“Lên xe đi, đưa em đi ăn một bữa no nê luôn!”

Trên khuôn mặt của Lưu Nhất Hàng không che giấu được sự hưng phấn của cậu lúc này, vươn tay ra mở cửa ghế sau xe của Hạ Dương Ba. Lúc cậu đang định lên xe liền nghe thấy Hạ Dương Ba nói: “Lên ghế trước ngồi!”

Lưu Nhất Hàng lại đóng cửa xe sau lại, chạy một vòng rồi lên ghế phó lái ngồi.

“Em muốn ăn gì?” Hạ Dương Ba khởi động xe.

Lưu Nhất Hàng suy nghĩ một lúc, giống như đang suy nghĩ rất nghiêm túc và cẩn thận xem nên ăn cái gì bây giờ. Sau một lúc lâu, cậu cảm thấy có chút nản rồi, chả còn tí sức sống nào mà nói với Hạ Dương Ba: “Nhiều cái muốn ăn quá mà giờ lại chẳng nghĩ ra cái nào…”

Hạ Dương Ba như bị dáng vẻ đáng thương này của cậu bắn trúng, trong lòng cảm thấy mềm mại đến loạn hết cả lên, có chút bất đắc dĩ mà cười đầy cưng chiều: “Em đúng là…”

“Hay là anh Hạ, anh quyết định đi!” Lưu Nhất Hàng lại đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt nai long lanh nhìn Hạ Dương Ba.

Một cậu con trai cao tận một mét tám mươi tư, làn da màu lúa mạch, thân hình cường tráng, vậy mà lại dùng ánh mắt tràn đầy sự mong chờ như một chú cún con mà nhìn mình. Sự đối lập đáng yêu như vậy khiến cho Hạ Dương Ba không thể chống cự lại được, không nhịn được mà nhìn cậu đến ngây người.

Thậm chí đèn đỏ đã chuyển sang đèn xanh rồi, Hạ Dương Ba còn không phát hiện ra.

“Anh Hạ… Đèn xanh rồi…” Lưu Nhất Hàng hơi nhíu mày, nhỏ giọng mà nhắc nhở anh.