Chương 37

Buổi trưa, hai người họ tùy tiện ăn một bữa cơm, sau đó Hạ Dương Ba dẫn theo Lưu Nhất Hàng đi mua chăn ga gối đệm cùng một số đồ dùng hằng ngày. Hai người về đến nhà, Hạ Dương Ba tìm chìa khoá dự phòng đưa cho cậu. Cầm chìa khoá, Lưu Nhất Hàng cảm thấy có chút ngại ngùng, gãi gãi đầu, nói: “Cảm ơn anh nha, anh Hạ."

Hạ Dương Ba cố ý làm mặt lạnh: “Còn nói nữa là tôi đánh em liền đấy!”

Lưu Nhất Hàng híp mắt cười ngả ngớn nhìn anh, nhún nhún vai, nói: “Anh có loại sức lực đó sao?"

"Ha..." Hạ Dương Ba nhướng mày, trong mắt mang theo ý cười, không hề sợ hãi mà trừng mắt nhìn cậu. Lưu Nhất Hàng cười ha ha, hướng về phía anh làm một cái mặt quỷ, rồi xoay người chạy đi. Hạ Dương Ba duỗi chân định đá cậu nhưng lại đá vào khoảng không, anh không buồn bực chút nào, cười bất lực: "Đồ ngốc này..."

Chủ nhật, Hạ Dương Ba đã bị thực tập sinh mà anh hướng dẫn là tiểu Trác gọi điện thoại nên đã ra ngoài. Lưu Nhất Hàng đang mơ màng ngủ thì nghe được anh nói gì đó, giọng điệu có chút gấp gáp, hình như là đang nhắc tới "chứng cứ mới" gì đó.

Lưu Nhất Hàng buồn ngủ muốn chết, lật người một cái, nghe thấy Hạ Dương Ba đứng ở cửa phòng khách nói gì đó với cậu, cậu vô thức đồng ý một tiếng, lại nghe được tiếng cười bất lực của Hạ Dương Ba.

Chẳng mấy chốc, từ xa truyền đến tiếng cửa an ninh bị anh đóng lại, Lưu Nhất Hàng lầm bầm gì đó, trở mình rồi lại ngủ thϊếp đi.

Ngủ tới khi mặt trời lên đến ba sào, Lưu Nhất Hàng mới chậm rì rì rời giường, sau khi rửa mặt thì về nhà một chuyến, lấy một ít quần áo mùa thu, sau khi lấy đồ xong cậu phát hiện ra đã một tuần rồi mình chưa gặp hai bảo bối nhà Lưu Nhất Ngôn, tự nhiên có chút nhớ bọn chúng liền bắt xe đến nhà Lưu Nhất Ngôn.

Hứa Ngụy Trì không có ở nhà, sau khi Lưu Nhất Hàng và Lưu Nhất Ngôn trêu chọc Hứa Mộ Ngôn và Hứa Dật Thần một lúc thì có chút không tập trung, Lưu Nhất Ngôn hỏi cậu có phải là đang có chuyện gì không vui hay không, cậu cũng chỉ hàm hàm hồ hồ nói rằng do áp lực học tập, không nhắc đến việc chuyển ra khỏi kí túc xá.

Sau khi ăn xong cơm tối, Lưu Nhất Hàng ngồi ôm Hứa Mộ Ngôn cho bé bú mà như đang ngồi trên đóng lửa, cảm thấy không được thoải mái lắm. Lưu Nhất Ngôn cũng thấy được trong lòng cậu có việc, trừng mắt nhìn cậu cười: “Nếu như có việc thì em quay về trước đi."

Lưu Nhất Hàng như được ban ân xá, lập tức giao Tiểu Mộ vào tay bà vυ", chỉ hận không thể lập tức rời đi, nhưng kỳ quái là mỗi lần đến nhà Lưu Nhất Ngôn, cậu đều muốn ở cùng hai đứa nhỏ nhiều hơn một chút, thậm chí có lúc quá muộn cậu sẽ ngủ lại ở nhà Lưu Nhất Ngôn, nhưng không biết hôm nay có chuyện gì, ngay cả những đứa cháu trai cháu gái thường ngày trông đáng yêu đến giờ cũng chỉ nhìn thấy bình thường, hoàn toàn không thể thu hút được sự chú ý của cậu.

Nhìn thấy Lưu Nhất Hàng đã đứng dậy chuẩn bị rời đi, Lưu Nhất Ngôn một tay ôm Hứa Dật Thần còn đang ngái ngủ, một tay chỉ chỉ vào phòng chứa đồ: "Bạn của anh rể em mang đến một ít đặc sản từ Nội Mông. Chị thấy thịt bò khô khá ngon... em xem muốn ăn gì thì lấy đi! "

Vừa nghe thấy đồ ăn, cả người Lưu Nhất Hàng không giống lúc nãy, cậu cũng không có vội vàng rời đi, nhìn Lưu Nhất Ngôn cười ha ha rồi đi về phía phòng chứa đồ. Cậu nhanh chóng tìm thấy cả một hộp thịt bò khô cạnh cửa, lại nhìn thấy bên cạnh có hoa quả sấy khô cùng kẹo mứt, cậu liền cầm lấy không chút do dự, nghĩ rằng có những thứ có thể cho Hạ Dương Ba lót dạ khi anh thức khuya làm việc.

Cầm lấy mấy thứ mang đến phòng khách, cậu dường như lại nghĩ tới cái gì đó: “Chị ơi, lần trước món kẹo đậu phộng viên tròn chị cho em ăn có còn không?” Kẹo đậu phộng viên tròn là một loại kẹo đậu phộng đặc biệt, đặc sản của Thành phố G. Lưu Nhất Hàng đã ăn qua, thấy nó khá thơm, khi nghĩ Hạ Dương Ba là người gốc Thành phố G, trong tiềm thức cậu liền muốn mang cho anh một số sản phẩm đặc sản của Thành phố G để anh giải tỏa cơn thèm.

Lưu Nhất Ngôn khó hiểu liếc nhìn cậu: "Em thích ăn đồ ngọt giống anh Hứa của em từ khi nào vậy? Lần trước đưa cho em không phải em còn không thích sao?"

Lưu Nhất Hàng đã sớm không còn nhớ tới chuyện này, xấu hổ cười cười: "Nó còn không chị?"

“Đã hết rồi!” Lưu Nhất Ngôn trừng mắt nhìn cậu: “Lần trước là Hạ Dương Ba mang những thứ đó qua. Lần sau nếu Hứa Ngụy Trì đến Thành phố G, chị sẽ nói anh ấy giúp em mua một ít.”

Lưu Nhất Hàng nói "vâng" một tiếng: “Vậy thì cảm ơn anh Hứa nhé!"

Lưu Nhất Ngôn buồn cười nhìn cậu nói: "Được rồi, trời tối rồi, mau trở về trường học đi!"

"Vâng!" Lưu Nhất Hàng đeo ba lô trên lưng, đem đồ xách ra cửa huyền quan, lúc đổi giày chuẩn bị rời đi, Lưu Nhất Ngôn đột nhiên gọi cậu lại.