Chương 38

"Nhất Hàng..."

Lưu Nhất Hàng kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy Lưu Nhất Ngôn đang lo lắng nhìn mình: "Em cùng với Điềm Điềm..."

“Chị!” Lưu Nhất Hàng hơi cáu kỉnh ngắt lời cô: “Em với cô ấy đã chia tay…đã chia tay lâu rồi.”

Lưu Nhất Ngôn không trả lời mà trầm ngâm nhìn cậu một cái, sau đó khẽ thở dài: "Đi đường cẩn thận."

Từ trong nhà Lưu Nhất Ngôn đi ra, Lưu Nhất Hàng ôm trong tay một đống bao lớn bao nhỏ, nhanh chóng lái xe trở về nhà của Hạ Dương Ba.

Cậu cũng không biết vì sao, từ nhỏ đến lớn, rõ ràng Lưu Nhất Ngôn mới chính là người mà cậu dựa vào, ỷ lại nhất, nhưng bây giờ cậu dù có những bất mãn, ủy khuất trong lòng như thế nào cũng chắc chắn không muốn nói với Lưu Nhất Ngôn.

Nhưng mà những điều này không lâu trước đó, cậu đã nói không sót chữ nào với một người vừa quen chưa tới một năm như Hạ Dương Ba.

Lưu Nhất Hàng cảm thấy trong lòng có một loại cảm giác phức tạp không nói nên lời, tuy rằng không thể phân biệt được đó là loại tình cảm gì, nhưng vô tình, xe càng đến gần nhà của Hạ Dương Ba, tâm trạng của cậu lại càng thoải mái, thậm chí đến khi bước vào thang máy, cậu không nhịn được ngâm nga một giai điệu vui vẻ.

Khi đến cửa, Lưu Nhất Hàng đặt đồ xuống đất, lấy chìa khóa mở cửa, nhưng vào lúc cửa mở ra, phòng khách trống rỗng và tối tăm khiến lòng cậu lạnh lẽo.

Không biết tại sao, trong lòng Lưu Nhất Hàng cảm thấy thất vọng khôn tả, sau khi bật đèn, vừa đi vào cửa cậu liền cảm thấy kiệt sức. Cậu đổi dép, ném những thứ mang theo sang bên cạnh ghế sô pha, mở TV lên, cả người gục xuống ghế sô pha, yếu ớt chuyển kênh.

Khó hiểu chính là cậu cảm thấy căn nhà trống rỗng chỉ có mình cậu này thật vắng lặng. Nhưng mà trước đó rõ ràng đâu phải là như vậy đâu. Lúc trước khi Hạ Dương Ba có ở đây, căn nhà này vẫn rộng như vậy, lớn như vậy. Nhưng vì có thêm một người nên dường như nó trở nên tràn đầy sức sống chứ không phải như bây giờ, chỉ là một ngôi nhà mà thôi.

Lưu Nhất Hàng cảm thấy hơi cáu kỉnh một cách khó hiểu, sau khi tùy tiện thay đổi vài kênh, cậu ném chiếc điều khiển từ xa sang một bên như để trút giận, sau đó lấy điện thoại ra chơi game.

Chơi vài ván xong lại thấy chán, tâm trạng của cậu càng thêm không vui, cậu bỏ game, nhìn màn hình điện thoại hiển thị chín giờ mười bốn phút, cậu nghĩ ngợi một lát, liền không nhịn được cầm điện thoại gọi cho Hạ Dương Ba.

Lưu Nhất Hàng cũng không nghĩ nhiều về lý do tại sao mình lại gọi điện thoại cho Hạ Dương Ba, cậu chỉ cảm thấy chắc là vì ở nhà một mình quá nhàm chán.

Làm cho cậu ngạc nhiên chính là từ khi chuông reo đến khi kết thúc, Hạ Dương Ba cũng không nhấc máy. Lưu Nhất Hàng có chút mất hứng cúp điện thoại, chán nản nhìn trần nhà một lúc, sau đó cầm điều khiển TV bên cạnh đổi sang kênh đang phát tin tức buổi tối.

Khi Hạ Dương Ba trở về đã là đêm khuya, nhìn thấy ánh đèn trong phòng khách cách đó xa xa, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác thỏa mãn không thể giải thích được.

Anh không nhịn được nở nụ cười, mở cửa ra, chỉ thấy Lưu Nhất Hàng nằm ngửa trên ghế sô pha ngủ say sưa, bản tin buổi tối trên TV đang phát sóng một vụ tai nạn ô tô liên hoàn trên đường cao tốc, màn hình đầy thảm thương, giọng người dẫn chương trình gần như nghẹn lại, nhưng Lưu Nhất Hàng lại có thể ngủ rất say, cứ như đang chìm đắm trong một giấc mơ nào đó, khóe miệng nở một nụ cười, không bị ảnh hưởng bởi tin tức trên truyền hình.

Tư thế ngủ của cậu khó coi vô cùng, một chân dài ở trên lưng ghế sô pha, chân còn lại đặt ở trên, mà cậu còn chưa cởi dép, mặc một chiếc áo khoác da, cúc áo bị mở ra, lộ ra chiếc áo thun màu trắng in hình hoạt hình, áo thun bị cậu kéo lên, để lộ ra chiếc thắt lưng màu trắng trên chiếc quần thể thao màu xám đậm, lờ mờ có thể thấy được cơ bụng màu lúa mì.

Hạ Dương Ba nhẹ nhàng đóng cửa lại, đứng ở bên ghế sô pha, đưa mắt nhìn cậu. Dường như cảm nhận được ánh mắt của Hạ Dương Ba, trong giấc ngủ, Lưu Nhất Hàng bất mãn oán thầm cái gì đó, lông mày rậm khẽ nhăn lại, giống như rất phiền muộn.

Dù là đang trong bộ dạng lôi thôi như vậy nhưng Lưu Nhất Hàng lại vẫn rất đẹp trai, thậm chí bộ dạng đáng yêu trong lúc ngủ mơ màng không đề phòng thế này, lại càng làm cho Hạ Dương Ba càng thêm mê muội.

Anh ngồi xổm xuống bên cạnh ghế sô pha, dùng ánh mắt thăm dò từng đường nét trên gương mặt của Lưu Nhất Hàng, đột nhiên anh nhận ra người con trai đơn thuần và hung hăng này đã hoàn toàn chiếm trọn trái tim anh. Ở góc khuất sâu thẳm trong trái tim anh, chỉ còn lại cậu nhóc to xác tên là Lưu Nhất Hàng này, và ngay cả Hứa Ngụy Trì cũng không biết từ khi nào đã lui về vị trí của một người bạn bình thường.