Chương 41

Lưu Nhất Hàng cúi đầu xuống, Hạ Dương Ba không nhìn rõ vẻ mặt của cậu, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng lông mi cậu đang chớp chớp, làm cho anh cảm giác được người trước mặt làm cho người khác rất đau lòng.

“Nhất Hàng…” Bởi vì đau lòng nên giọng điệu của Hạ Dương Ba bất giác dịu đi: “Em không làm gì sai, nếu không muốn đối mặt với chuyện đó mà tạm thời muốn dọn ra khỏi ký túc xá, tôi cũng không phản đối. Đó là một cơ hội để em có thể thoát khỏi môi trường đó, bình tĩnh suy nghĩ kỹ càng. Nhưng nếu chỉ vì điều này mà thoát khỏi đội bóng, vì một việc như vậy mà từ bỏ công việc mình yêu thích, em nghĩ điều đó đáng không?"

Lưu Nhất Hàng ngẩng đầu lên, có chút bối rối và ỷ lại nhìn Hạ Dương Ba, Đôi mắt của cậu trong suốt như pha lê, và Hạ Dương Ba không khỏi cảm thấy kích động, anh gần như trầm luân trong sóng mắt ấy, anh không thể không bắt đầu suy nghĩ xem lời nói của mình có phải là nặng quá không.

Ngay tại lúc Hạ Dương Ba còn đang âm thầm do dự thì Lưu Nhất Hàng sắc mặt hơi trầm xuống, nhưng giọng nói trong trẻo dễ nghe, đầy từ tính vang lên bên tai: "Tôi nghĩ anh nói đúng... anh Hạ, tôi sẽ suy nghĩ lại."

Giọng nói của cậu vẫn còn chút do dự, có chút bất an, nhưng Hạ Dương Ba có thể cảm nhận được rằng cậu trai cao to trước mặt này, cậu ấy sẽ bối rối, sẽ bất lực, nhưng cậu có một trái tim mềm mại nhất và mạnh mẽ nhất, có ý chí như thép. Một ngày nào đó, cậu sẽ trở thành một người đàn ông trầm ổn nhất, cũng là người đàn ông trí tuệ nhất.

-----------------------------------------

Vào thứ hai, sau giờ học buổi chiều, Lưu Nhất Hàng bước ra khỏi lớp học cùng với Vương Mãn Đường, cậu định gọi điện hỏi Hạ Dương Ba xem có muốn ăn tối cùng nhau không thì điện thoại trong tay tút tút rung lên, cậu vẫy tay ta hiệu với Vương Mãn Đường rồi híp mắt bắt máy, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ.

"A lô, anh Hạ!" Trong giọng nói của cậu mang theo cả sự vui mừng mà chính cậu cũng không nhận ra, khi truyền đến tai Hạ Dương Ba lại càng cả người anh cảm thấy thoải mái hơn, anh cười hỏi: “Sao vậy? Tâm trạng rất tốt sao?"

Lưu Nhất Hàng liếc nhìn Vương Mãn Đường bên cạnh: "Cũng không tồi! Anh tan sở rồi sao? Tối nay cùng nhau ăn cơm không?"

Hạ Dương Ba bên kia điện thoại dừng lại một chút, giọng điệu có chút tiếc nuối: "Xin lỗi nha Nhất Hàng, tối nay tôi còn có việc phải làm, có lẽ sẽ không thể về ăn cơm... em..."

"Ồ! Không sao, tôi sẽ tự mình giải quyết!" Cảm thấy Lưu Nhất Hàng hiển nhiên có chút không vui, Hạ Dương Ba không yên lòng hỏi: "Em... em không sao đó chứ?"

Lưu Nhất Hàng nghe vậy cười đùa một tiếng: "Anh Hạ! Anh cho rằng tôi còn là đứa trẻ hay sao?"

Hạ Dương Ba không nói là phải cũng không nói là không phải, chỉ là nhẹ nhàng cười một tiếng, lại hỏi: "Ăn bữa tối xong em định đi đâu?"

Trong khi nói chuyện, Lưu Nhất Hàng và Vương Mãn Đường đã bước ra khỏi tòa nhà dạy học, đi cạnh nhau trên lối đi nhỏ trong khuôn viên trường, Lưu Nhất Hàng cầm điện thoại và suy nghĩ một lúc: “Tôi sẽ tùy tiện ăn gì đó rồi đi đến phòng tập thể hình. Đã mấy ngày rồi tôi không đếm đó. "

Hạ Dương Ba cười "ha ha" nói: "Chắc không phải là do những lời nói đùa hôm qua tôi đã nói đó chứ?"

Như bị nói trúng tim đen, hai má Lưu Nhất Hàng nóng bừng lên, hai mắt trừng to, lại nhớ tới Hạ Dương Ba không thể nhìn thấy, liền lẩm bẩm không cam lòng: "Anh nên rèn luyện lại bốn khối cơ bụng của anh đi!"

Hạ Dương Ba cười nhẹ, đột nhiên nghiêm túc gọi cậu: "Nhất Hàng."

“Hả?” Lưu Nhất Hàng ngẩn ra.

"Ăn xong thì nghỉ ngơi một xíu tồi hãy đi phòng tập thể hình. Vừa ăn xong đừng vận động mạnh như vậy." Hạ Dương Ba kiên nhẫn nhắc nhỡ.

Lưu Nhất Hàng cảm thấy vừa tức vừa buồn cười, lại cảm thấy người này thật sự coi mình như trẻ con, cho nên bất mãn đáp lại một câu: "Biết rồi."

Hai người lại nói chuyện phiếm, trước khi cúp điện thoại, Hạ Dương Ba đột nhiên hỏi: "Phòng tập thể hình em đi ở gần Đại học Lý Công phải không?"

Lưu Nhất Hàng kinh ngạc: "Đến điều này mà anh cũng biết nữa hả?"

Hạ Dương Ba cười đắc ý: "Lúc tôi ở gần làng đại học đã từng thấy qua phòng tập thể hình đó..."

Lưu Nhất Hàng: "..."

Cúp máy với Hạ Dương Ba, Lưu Nhất Hàng và Vương Mãn Đường vừa bước xuống căn tin lầu dưới, Lưu Nhất Hàng cất điện thoại di động, nhìn Vương Mãn Đường cuời nói: "Cùng nhau ăn cơm không, Mãn Đường?"

Vương Mãn Đường cảm thấy đã một thời gian cậu ta không nhìn thấy vẻ mặt tươi cười nhẹ nhõm này của Lưu Nhất Hàng, thậm chí cậu ta còn cảm thấy bản thân đã lâu không gặp, không cùng Lưu Nhất Hàng nói chuyện nên Vương Mãn Đường không thèm do dự mà đồng ý luôn.

Vừa tan học buổi chiều nên có rất nhiều người tới đây ăn cơm, hai người tùy tiện chọn vài món rồi tìm một góc yên tĩnh ngồi xuống.