Chương 40

Lưu Nhất Hàng không khỏi nở nụ cười, cúi đầu nghiêm túc đếm cơ bụng của Hạ Dương Ba.

"Một, hai, ba... anh Hạ, chỉ có bốn khối..." Lưu Nhất Hàng nghiêm túc đếm, nhịn không được bật cười.

Hạ Dương Ba nhướng mày, cố gồng cơ bụng lên, không phục kiên trì nói: "Ai nói như vậy? Rõ ràng là có sáu cái!"

Lưu Nhất Hàng cười ha ha, đơn giản cởi bỏ áo khoác da bò cản trở, trực tiếp kéo áo phông bên trong lên đến trước ngực, đắc thắng nhìn Hạ Dương Ba: "Anh Hạ, tới đây, tôi cho anh mở rộng tầm mắt!"

Không cần Lưu Nhất Hàng phải nói, ngay từ lúc cậu vén áo lên, ánh mắt Hạ Dương Ba đã dán chặt vào cơ bụng nhỏ của cậu.

Toàn thân cậu từ trên xuống dưới đều có màu lúa mạch khoẻ mạnh, bụng dĩ nhiên cũng không ngoại lệ. Dưới ánh sáng lộng lẫy của ánh đèn phòng khách, Hạ Dương Ba nhìn thấy rất rõ ràng bụng của cậu, hoàn toàn không có chút mỡ thừa nào, áo thun vừa hay vén lên trước ngực, lộ ra rõ ràng từng khối cơ bụng, không nhiều không ít vừa đúng tám cái. Các đường cơ phân biệt rõ ràng kéo dài xuống phía dưới, quần thể thao lỏng lẻo khoá ngang hông, lờ mờ lộ ra hai đường nhân ngư. Dưới lưng quần thậm chí còn lộ ra đường viền qυầи ɭóŧ, như có như không lộ ra vài sợ lông thô cứng, gắn liền một khối với hàng lông dưới rốn.

Cổ họng Hạ Dương Ba như thắt lại, hai má không khỏi nóng lên, nhưng Lưu Nhất Hàng vẫn khoe ra bộ dáng kiêu hãnh như một đứa trẻ: "Thế nào rồi anh Hạ? Có phục hay không?"

Hạ Dương Ba nuốt xuống một ngụm nước bọt, đè nén du͙© vọиɠ gần như đang tuôn ra trong lòng, lẳng lặng quay đầu lại, giả bộ bình tĩnh: “Phục!” Sau khi Lưu Nhất Hàng bỏ áo phông xuống, anh mới dám quay đầu nhìn cậu, vẻ mặt hiển nhiên không cam lòng: "Em rõ ràng là ăn nhiều như vậy cơ mà... còn tranh ăn thịt! Thật là không công bằng!"

Lưu Nhất Hàng mỉm cười, mở một bọc mứt hoa quả, tự mình lấy một miếng lớn cho vào miệng, rồi đưa cho Hạ Dương Ba, mơ hồ nói: "Anh Hạ, không liên quan gì đến ăn đâu. Điều quan trọng là tập thể dục! Tập thể dục đấy, anh có hiểu không? "

Hạ Dương Ba nhìn Lưu Nhất Hàng ăn uống một cách thích thú, không nhịn được mà nuốt nước bọt, liền ném đồ ăn vào miệng rồi chua chát nói: “Tôi cũng tới phòng tập thể hình hai lần một tuần!"

Lưu Nhất Hàng "Ồ" lên một tiếng: "Mỗi lần anh ở trong phòng tập thể hình bao lâu chứ? Bốn mươi phút? Hay một giờ?"

Hạ Dương Ba ngượng ngùng không nói.

"Tôi nè! Môn đá bóng tập luyện ít nhất hai lần một tuần, hai giờ! Taekwondo ít nhất ba lần một tuần, và mỗi lần cũng là ... hai giờ! Hừ hừ!" Lưu Nhất Hàng duỗi ra hai ngón tay, một bộ dáng "Ta đây thiên hạ vô địch", Hạ Dương Ba không nhịn được cười, nhanh chóng nịnh nọt: “Rồi, rồi, em là nhất! "

Lưu Nhất Hàng lập tức bày ra vẻ mặt "Đương nhiên", lỗ mũi gần như dựng thẳng, nhưng đột nhiên cười xấu hổ: "Đó là lý do tại sao tôi rất hay đói..."

Nhìn dáng vẻ "ta là thiên hạ vô địch" lại còn mang theo cái hờn dỗi của con nít khiến lòng Hạ Dương Ba mềm đến rối tinh rối mù, nhịn không được đưa tay ra xoa xoa đầu cậu, ngữ khí mềm mại nói: “Được rồi được rồi, muốn ăn thì ăn thôi, tôi còn có thể tiếc không cho em ăn sao?"

Nghe đến đây, Lưu Nhất Hàng vui mừng đến mức lè lưỡi ngoe nguẩy cái đuôi, không còn thời gian để nghĩ xem trong lời của Hạ Dương Ba có gì không đúng.

"Hả, tôi nhớ..." Hạ Dương Ba giống như đột nhiên nghĩ đến cái gì đó: "Nếu như tôi nhớ không lầm, thì mấy ngày nay em không có chơi bóng cũng không đi võ quán tập Taekwondo?"

Lưu Nhất Hàng sửng sốt, như là bị nhìn thấu, sắc mặt đỏ bừng, mang tai cũng hồng theo, theo thói quen gãi gãi đầu, kiên định nói: "Cái đó... đó không phải là vì... vì hai ngày nay bận chuyển nhà hay sao?"

Hạ Dương Ba khẽ cười, cũng không tiếp tục tranh luận vấn đề này nữa, thay vào đó anh chuyển chủ đề: "Trương Húc và em là cùng một đội bóng à?"

Lưu Nhất Hàng lập tức ngẩn người, đờ đẫn đáp lại một tiếng, không thèm nói gì thêm. Một lúc sau, ngay khi Hạ Dương Ba nghĩ rằng cậu sẽ không nói gì thì cậu lại đột nhiên nói nhỏ: "Anh Hạ... tôi muốn rời khỏi đội..."

Trong mắt Hạ Dương Ba, Lưu Nhất Hàng phải nên kiêu ngạo, tràn trề ánh nắng và sức sống chứ không phải như bây giờ, vì chuyện nhi nữ tình trường vụn vặt mà trở nên sầu não. Những lời lẩm bẩm của Lưu Nhất Hàng khiến anh cảm thấy ngột ngạt, vừa đau khổ vừa tức giận, anh không nhịn được thu lại nụ cười, khuôn mặt trầm xuống, trầm giọng hỏi: "Em sợ cái gì chứ?"

Lưu Nhất Hàng bị sắc mặt đột nhiên chuyển từ nắng sang mây cùng giọng điệu nghiêm túc của anh làm cho hoảng sợ, cậu sững sờ, cắn môi không nói nên lời.

"Tại sao phải trán tránh cậu ta? Hay là nói tại sao muốn tránh bọn họ?" Sắc mặt Hạ Dương Ba tái đi, giọng điệu có chút kích động: "Nhất Hàng! Người làm sai không phải em, tại sao em lại phải trốn tránh? Em muốn trốn tránh tới khi nào?”