Chương 12: Nguy Hiểm

Tất cả đều đi xuống rồi, mọi người tự do di chuyển xung quanh dò xét. Tiêu Phùng Nguyệt lại chăm chú nhìn vào hồ nước nhíu mày. Mực nước ở đây, rất bất thường.

Mà hình như có người cũng có suy nghĩ giống nàng, là Mạc Phàm. Hắn lại là cái bộ dáng cao cao tại thượng kia, nhìn về phía Trương Tiểu Hầu ánh mắt hoàn toàn là khinh miệt, như là xem đồ ngốc.

"Hôm qua có một trận mưa lớn, đáng lẽ hồ nước phải đầy, mà mực nước ở đây lại rất thấp."

Trương Tiểu Hầu nghe mà không hiểu ra sao, hắn vẫn nghi hoặc nhìn Mạc Phàm. Mà Mạc Phàm đac có chút mất kiên nhẫn "Mực nước giảm xuống rất nhanh, ngấn nước vẫn còn rõ ràng. Điều này chứng minh ở đây có sinh vật rất lớn, hoặc là... có nhiều sinh vật ở đây.

Trương Tiểu Phàm nghe đến đây thì hoảng sợ, mặt mũi trắng bệch. Hắn nhanh chóng chạy đi thông báo cho các bạn học còn lại. Tiêu Phùng Nguyệt biết hắn chắc chắn thất bại, sẽ không có ai tin hắn.

Tiêu Phùng Nguyệt nghĩ vẫn là chính xác, bên trong truyền đến những tiếng trêu cợt, cười đùa của đám học sinh.

"Cậu nhát như vậy thì không cần vào đâu, chúng tôi hoàn thành cậu cũng có thành tích."

"Đúng đúng, cái gì mà mực nước giảm nhanh chứ, cậu lấy cớ đáng tin một chút đi."

Tiêu Phùng Nguyệt lúc này đã đi vào, thấy bọn học sinh như vậy cũng không tranh cãi cùng họ. Bọn họ lựa chọn không tin thì có chuyện gì cũng không thể trách ai. Coi như cho một bài học đi, làm chuyện gì cũng cần cẩn thận.

Cả nhóm đi vào trong hang, quang hệ học sinh đi trước soi đường, nhưng ma pháp của nàng còn yêu nên cũng không quá rõ phía trước.

Trong hang động tối ôm chỉ có một chút ánh sáng loe lói ở phía trước đánh thức sự sợ hãi của mỗi người, cảm giác bị thứ gì đó theo dỗi làm cho Tiêu Phùng Nguyệt lạnh sống lưng.

"Tề Vương, tăng thêm ánh sáng đi." Tề Vương nghe Tiêu Phùng Nguyệt nói, lập tức đổi vị trí cho Lý Nhã Kỳ. Ma pháp chiếu sáng rộng hơn, cũng giúp bọn họ nhìn thấy một con yêu ma to lớn đang nhìn chằm chằm họ.

"Là Độc Nhãn Ma Lang" không biết là ai hét lên, mọi người lập tức phản ứng lại mà bỏ chạy tán loạn, chỉ còn Tiêu Phùng Nguyệt, Mục Bạch, Chu Mẫn cùng Mạc Phàm.

Tiêu Phùng Nguyệt nhìn thấy nó lập tức nhận ra là triệu hoán thú, nỗi sợ cũng vơi đi phần nào nhưng cũng không dám thả lỏng. Nàng lập tức điều khiển ngôi sao phóng thích ma pháp.

Chỉ là, hình như ma pháp cấp 1 không ảnh hưởng gì lớn đến nó, chỉ khiến nó tạm dừng một lát. Liếc mắt sang Mục Bạch, hắn do hoảng sợ mà không khống chế được tinh quỹ. Còn Chu Mẫn đã bị Mạc Phàm ôm đi từ lúc nào.

..........

"Không nghĩ tới chúng tôi đều bị anh lừa." Tiết Mộc Sinh đứng trên vách đá nhìn về phía hang động của Độc Nhãn Ma Lang cảm thán. Mà Trảm Không nghe vậy đắc ý cười to.

"Dùng triệu hoán thú thay cho yêu ma, thật sự rất hay." Đường Nguyệt cũng cảm thán, lúc đầu nàng thật sự sợ hãi Trảm Không đưa bọn nhỏ đi nạp mạng.

"Tôi cũng không cần bọn họ đánh bại U Lang Thú, chỉ cần có thể phóng thích ma pháp là được." Trảm Không trầm ngâm một hồi, dường như có chút thất vọng nói tiếp "Chỉ tiếc bọn họ lại sợ hãi ngay cả ma pháp cũng không phóng thích được."

Đúng lúc này, trong hang phát ra màu tím quang mang, Trảm Không vừa lòng gật đầu. "Học sinh này tên là gì? Rất bình tĩnh a, là hạt giống tốt."

"Là Tiêu Phùng Nguyệt, em ấy là học sinh đứng đầu kì này." Tiết Mộc Sinh vui vẻ nói, trong giọng nói còn toát ra một chút tự hào.

Ở bên trong, dường như có người dẫn đầu phóng thích ra ma pháp, tăng thêm sự can đảm cho bọn họ. Mọi người sôi nổi bình tĩnh lại thi triển năng lực của mình.

"Lôi Ấn - Cuồng Sách" 7 tia lôi điện như 7 con lôi long đánh về phía u lang thú làm người nó cháy đen, lôi điện lập lòe xung quanh làm cho nó tê liệt.

"Hỏa Tư - Phần Cốt" Mạc Phàm cũng theo sau phong thích ma pháp, 2 cái ma pháp cấp hai làm u lang thú bị thương nặng. Nó chạy đi ra ngoài nhảy vào hồ nước để dập lửa.

"Hay quá, chúng ta thắng rồi" Cả đám học sinh thấy U Lang Thú chạy đi thì mừng rỡ, trên mặt ai cũng có ý cười. Tiêu Phùng Nguyệt cũng có chút vui vẻ, không ngờ lôi ấn cấp 2 mạnh đến vậy.

Chính lả, không đợi bọn họ vui mừng bao lâu, U Lang Thú đã trở lại. Chỉ là, lần này nàng cảm thấy U Lang Thú rấy lạ, bạo ngược hơi thở vô cùng nồng đập, dường dư nó muốn cắn xé toàn bộ học sinh.

Trảm Không nhìn quá trình chiến đấu thì rất vừa lòng, vừa định cho Bạch Dương dừng lại thì thấy mặt Bạch Dương đột nhiên trắng bệch, hắn run giọng nói "U Lang Thú mất không chế. Hỏng rồi, những học sinh đó..."

Ai nghe thấy cũng đều sợ hãi. U Lang Thú cố ý nương tay bọn họ mới không sao, bây giờ nó mất khống chế, tính mạng của toàn bộ học sinh đều gặp nguy hiểm. Trảm Không không suy nghĩ nhiều, lập tức dùng Phong Chi Dực bay tới chổ bọn học sinh.

Mọi người ơi, ai giải thích cho tui mấy chiêu thức bên không gian hệ đi. Tui đọc lâu quá nên quên rồi, mà nhìn tên nó thì không hiểu!!!