Chương 1: Ký giấy thoả thuận ly hôn

Đêm đông gió lạnh đến thấu xương, trong một khu biệt thự vắng lặng.

Lục Thời Hàn đẩy cửa phòng ra, liếc mắt thấy Lâm Thiển đang ngồi cúi đầu trên ghế sô pha.

Trong phòng khách chỉ có một ít ánh sáng, ánh đèn mờ nhạt, cô mặc một chiếc áo lông cùng quần dài, trông có chút yếu ớt.

Nghe thấy tiếng bước chân, cô chợt ngẩng đầu, lo lắng nhìn sang. Mắt cô đẫm nước, hốc mắt sưng đỏ, có thể đoán được cô đã khóc.

Đôi môi màu máu của cô khẽ mở, cô đấu tranh trong chốc lát không biết nên xưng hô với hắn như thế nào. Cuối cùng, cô lúng túng đứng dậy, chột dạ hỏi: “…… Anh đã về rồi? Để em đi lấy giúp anh cốc nước nhé?”

Lục Thời Hàn lạnh lùng nhìn cô, trong lòng tự nhủ, xem ra những thất bại gần đây trong công việc cũng khiến cô ngoãn ngoãn hơn một chút.

Hắn khẽ mở đôi môi mỏng: “Không cần”. Nói xong, hắn đưa tay ra phía sau cầm lấy một bản hợp đồng từ chỗ trợ lý.

Lâm Thiển thẫn thờ nhìn những tờ giấy kia, biểu tình khϊếp sợ lại đau đớn, cơ thể cô run lên.

Cô sợ phải nghe những lời nói sau đó của Lục Thời Hàn, cô quay người muốn rời đi, bước chân hoảng loạn: “Em, em mới nhớ ra còn có chút việc chưa xử lý, em lên lầu trước…”

“Ngăn cô ấy lại”. Lục Thời Hàn không kiên nhẫn mà ra lệnh cho trợ lý.

Trợ lý nhanh chóng bước tới trước mặt Lâm Thiển, làm lơ ánh mắt cầu xin của cô. Không còn cách nào khác, Lâm Thiển đành phải ngoan ngoãn đi đến ghế sô pha và ngồi xuống.

Lục Thời Hàn ngồi đối diện cô, đem bản hợp đồng cùng bút đẩy đến trước mắt cô.

Trên bản hợp đồng là một dòng chữ in đậm “Giấy thỏa thuận ly hôn” khiến mắt Lâm Thiển bất giác cảm thấy đau đớn.

“Ký đi.” Lục Thời Hàn lãnh đạm nói.

Lâm Thiển dùng sức lắc lắc đầu, rõ ràng là cô không muốn ký. Đây cũng không phải lần đầu tiên Lục Thời Hàn nói với cô vấn đề này. Trước đó, cô đã từng khóc lóc ầm ĩ, suýt chút nữa đòi tự tử. Hắn lặng lẽ chờ xem, lần này cô lại định giở thủ đoạn gì.

Cuối cùng cũng không có cảnh tượng nào xảy ra như mong đợi, Lâm Thiển hít hít chiếc mũi đỏ bừng, nước mắt rưng rưng, háo hức nhìn hắn: “Chúng ta đừng ly hôn có được không…”

Ngoại hình của cô chắc chắn là một trên nghìn người, trên mạng anti-fan mắng cô về rất nhiều chuyện nhưng chỉ duy nhất chưa từng mắng cô xấu.

Cũng bởi vì khuôn mặt này của cô mười phần thì có đến năm phần giống Sở Khinh Khinh, chính bản thân hắn của trước kia cũng thường ngắm nhìn cô, nhưng mỗi lần đều là thông qua cô mà nghĩ đến Sở Khinh Khinh.

Đây có lẽ là lần đầu tiên hắn nghiêm túc nhìn Lâm Thiển, trái tim hắn bỗng run lên.

Trong hắn là một tia mềm lòng nhanh đến mức hắn cũng không nhận ra, rồi ngay lập tức biến mất.

“Lâm Thiển, cô đừng có lãng phí thời gian của tôi”. Hắn tàn nhẫn nói, khuôn mặt trầm xuống.

Cuối cùng, Lâm Thiển cũng không nhịn được mà rơi nước mắt, những giọt nước mắt tí tách trượt xuống mu bàn tay. Cô vội vàng lau đi, sau đó run rẩy mà đưa tay về phía bản hợp đồng.

Lục Thời Hàn nhướng mày nhưng vẫn vô cùng cảnh giác. Hắn không tin Lâm Thiển nhanh như vậy đã chịu thoả hiệp.

Ngày hôm nay, bản hợp đồng hắn đưa cho cô là bức thư tối hậu, cho dù cô có không đồng ý ký tên, hắn cũng sẽ có biện pháp khác để chấm dứt cuộc hôn nhân này.

Một tay của Lâm Thiển cầm lấy cây bút, tay khác chậm rãi lật bản hợp đồng, như thể muốn nhìn rõ xem những gì được viết trên đó.

Bản hợp đồng cũng chỉ có vài trang, dù cô có lật chậm đến mấy cũng đến lúc phải ký.

Cuối cùng, đầu bút của cô dừng lại ở vị trí chữ ký nhưng rất lâu còn chưa đặt bút xuống.

Ngay lúc Lục Thời Hàn sắp hết kiên nhẫn, Lâm Thiển ngẩng đầu lên nhìn hắn bằng ánh mắt phức tạp, Lục Thời Hàn nhất thời không thể hiểu được ánh mắt đó là có ý gì, chỉ cảm nhận được cô là đang không muốn ký tên.

Lâm Thiển chớp chớp mắt, cười với Lục Thời Hàn nhiều nhất có thể, nụ cười khi đó so với khóc còn khó coi hơn.

Cô nhẹ nhàng nói: “Em biết, em là tu hú chiếm tổ. Người anh muốn cưới từ đầu đều không phải em. Bây giờ cũng đã đến lúc em phải trả lại hạnh phúc này rồi.”

Lục Thời Hàn sững sờ nhìn cô, hắn cũng chưa nhận ra giờ phút này ánh mắt chính mình không thể rời khỏi Lâm Thiển.

Một bên trợ lý cũng bị xúc động, không đành lòng mà quay đi chỗ khác.

Lâm Thiển rũ mắt xuống, hàng mi cong và mảnh khẽ động như đôi cánh bướm sắp tung bay.

Cô không cam lòng, bất đắc dĩ nói: “Em thật sự ghen tị với Sở tiểu thư. Không phải bởi vì cô ấy trẻ đẹp lại có gia cảnh tốt, mà bởi vì cô ấy có thể có được một người tốt như anh yêu thích.”

Biết cô hiểu lầm, Lục Thời Hàn cũng không giải thích. Nghe những lời này của cô, trái tim hắn như bị va chạm một chút, trong lòng hắn lại bắt đầu nảy sinh một ý nghĩ không muốn cô ký tên.

Sau khi nói xong, Lâm Thiển hạ quyết tâm, ký tên vào hợp đồng rồi đặt bút xuống.

Lục Thời Hàn cũng đã áp chế cảm xúc vừa rồi. Từ đầu đến cuối, vẻ mặt của hắn đều không có chút thay đổi nào, chứ đừng nói hắn muốn thừa nhận chính mình vừa đấu tranh trong lòng.

Trong mắt Lục Thời Hàn, Lâm Thiển cùng lắm cũng chỉ là một kẻ thế thân thôi, loại phụ nữ này vừa tham lam lại ngu ngốc, không đáng để hắn mềm lòng.

Trợ lý đem hợp đồng cất đi, Lục Thời Hàn nói: “Mấy ngày nay cô thu dọn đồ đạc, cô ngay lập tức có thể dọn đi rồi.”

“Em sẽ rời đi trong đêm nay.”

Nếu cô nhất quyết không rời đi mà tranh tài sản với hắn ta, Lục Thời Hàn chắc chắn sẽ không nương tay với cô. Nhưng bộ dáng của cô bây giờ làm Lục Thời Hàn không khỏi suy nghĩ, hắn có phải đối xử với cô hơi quá đáng rồi không?

Để cô ấy rời khỏi nhà thì không sao nhưng đến cả phòng cũng không được phép ở lại.

Vì thế vẻ mặt của hắn hòa hoãn đi một chút, nói: “Không cần gấp như vậy.”

“Anh Lục,” Lâm Thiển cười gượng ngắt lời hắn, “Chúng ta đã không còn là vợ chồng nữa, anh có thể đừng đối xử tốt với tôi như vậy được không? Tôi sẽ không nhịn được mà nghĩ nhiều.”

Lục Thời Hàn bị những lời nói của cô làm nghẹn một chút, không biết phải nói gì tiếp theo. Hắn trước kia tại sao lại không phát hiện, Lâm Thiển thích hắn tới như vậy?

Lục Thời Hàn nhìn cô với ánh mắt khó hiểu, Lâm Thiển xoay người lên lầu. Sau nửa giờ, cô xách theo một cái vali nhỏ từ trên lầu đi xuống.

Sợ cô “nghĩ nhiều”, Lục Thời Hàn cũng không phái người tiễn cô. Lâm Thiển mặc một bộ quần áo bằng vải bông, trên cổ quàng một chiếc khăn sáng màu, làm gò má của cô càng thêm tinh tế.

Cô đứng ở trước mặt hắn, thân hình chỉ cao tới cằm hắn. Đôi mắt ửng đỏ nhìn hắn, Lâm Thiển lấy từ trong túi ra một thứ, áy náy hỏi: “Tôi có thể đem mang theo cái này không?”

Lục Thời Hàn còn tưởng rằng thứ mà cô đang nói là một đồ vật nào đó có giá trị, trong lòng tuy rằng rất khinh thường nhưng ngoài miệng lại đang chuẩn bị nói, cô muốn thứ gì đều có thể mang đi. Kết quả, thứ mà hắn thấy trong lòng bàn tay cô khiến hắn ngây người.

Một con thỏ nhỏ được làm thủ công. Vật này là từ đâu mà có? Hắn hoàn toàn không có một chút ấn tượng gì về nó.

Lâm Thiển giải thích: “Đây là quà lần trước anh tặng tôi khi đi công tác trở về. Anh xem con thỏ này vẫn còn sáng”. Cô tìm thấy công tác ẩn dưới con thỏ rồi ấn xuống, con thỏ ngay lập tức phát sáng.

Lục Thời Hàn âm thầm đánh giá giá trị của con thỏ, nhiều nhất là một trăm tệ.

Cô gái trước mắt đang ôm con thỏ nhỏ như là đang trân quý bảo vật nào đó: “Nhũ danh của tôi chính là thỏ thỏ, anh tặng cho tôi cái này, tôi sẽ cảm thấy rất vui. Từ giờ trở đi… anh có thể coi nó là vật anh bồi thường cho tôi.”

Lục Thời Hàn có thể hiểu được ý nghĩa trong câu nói của cô: Không thể cùng anh ở bên nhau, vì vậy đem con thỏ nhỏ này đi, mỗi khi nhìn thấy nó có thể nhớ tới anh.

Lục Thời Hàn hoàn toàn không tìm được lý do để từ chối yêu cầu này. Hắn “Ừ” một tiếng rồi thầm nghĩ, nàng nhũ danh của cô là thỏ thỏ sao?

Lâm Thiển vui vẻ như một đứa trẻ, cô đem con thỏ đặt vào trong túi, sau đó còn vỗ nhẹ vào túi: “Vậy tôi đi đây, anh Lục hẹn gặp lại!”

Nói xong, không đợi hắn đáp lời, cô đã xách vali chạy ra ngoài. Lục Thời Hàn nhìn qua cửa sổ, thấy cô đi được vài bước, đầu và bả vai rũ xuống, còn dùng tay lau nước mắt.

Cô đang khóc? Vừa rồi sự vui vẻ ấy đều chỉ là giả.

Trợ lý nhẹ giọng hỏi: “Lục tổng, anh có muốn kêu người đưa Lâm tiểu thư đi không?”

Những lời khi nãy của Lâm tiểu thư đã khiến hắn cảm động. Haizza, tuy rằng tính cách của người phụ nữ này không được tốt cho lắm, nhưng cô ấy rất yêu Lục tổng. Khu biệt thự lớn như vậy, cô phải đi bộ mất bao lâu đây, thật đáng thương.

Lục Thời Hàn lạnh lùng nhìn hắn: “Nhiều chuyện.”

Trợ lý ngay lập tức cúi đầu, không dám nói thêm câu nào. Trong lòng Lục tổng chỉ có Sở tiểu thư, còn vì cô ấy mà ly hôn với Lâm tiểu thư, chính mình cũng không đồng tình.

“Ngươi đi trước đi, sáng mai tới đón tôi.”

“Được, Lục tổng.”

Lục Thời Hàn đi được vài bước, đột nhiên nghĩ tới một chuyện: “Từ giờ trở đi, chặn tất cả cuộc gọi của Lâm Thiển, cũng không được để cô ấy gặp tôi.”

Trợ lý sửng sốt. Lục tổng đây là muốn phân rõ giới hạn với Lâm tiểu thư?

“Đã hiểu, Lục tổng.”

Khi trợ lý lái xe rời khỏi khu biệt thự, hắn mới nhìn thấy Lâm Thiển. Cô cầm chiếc vali nhỏ, chạy thật nhanh trên đường.

Hắn thở dài. Ha, nhìn xem Lâm tiểu thư đều bị đẩy vào tình cảnh gì, cô chỉ có thể chạy trốn để trút nỗi đau.

Lâm Thiển, ngừoi đang chạy hăng hái:???

Cô đang cảm thất rất vui!!! Thân thể này đang rất hăng hái! Cô có thể chạy hàng trăm mét trong một hơi mà không biết mệt! Cô sống hai đời, đây vẫn là lần đầu tiên cảm nhận được niềm vui của việc chạy bộ!

Kiếp trước, cô bị bệnh tim bẩm sinh nên không thể vận động mạnh, chỉ có thể xem người khác huấn luyện quân sự, khám sức khoẻ, tham gia các đại hội thể thao.

Sau khi bước sang tuổi hai mươi, cô phải nằm viện nửa năm trên một năm. Vài năm sau đó thì cô qua đời vì cấp cứu không có hiệu quả.

Kết quả, vừa mở mắt, cô xuyên vào trong cuốn tiểu thuyết mà trước đây cô vô tình thấy được trên giường bệnh. Trong cuốn tiểu thuyết này, cô trở thành nữ phụ phản diện cùng họ cùng tên.

Với tư cách là thế thân của nữ chính Sở Khinh Khinh, cô ở chỗ nam chính và nam phụ thu được rất nhiều lợi ích, thậm chí còn kết hôn với nam chính Lục Thời Hàn.

Đáng tiếc, những ngày tốt đẹp chẳng được bao lâu thì nữ chính Sở Khinh Khinh trở về nước.

Nam chính và nam phụ đang lo lắng, tìm mọi cách để phân rõ khoảng cách với Lâm Thiến thì một nữ phụ như cô lại chủ động tìm đến chỗ Sở Khinh Khinh, tự hào khoe: “Cô chính là Sở Khinh Khinh, lớn lên cũng có chút giống tôi, nhưng so với tôi thì cô còn kém xa. Nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương ở trên tay tôi không? Đây là chồng tôi Lục Thời Hàn tặng cho tôi đó. Thời gian tới, hai chúng tôi có tổ chức hôn lễ, cô nhất định phải tới tham gia.”

Trước khi trở về nước, Sở Khinh Khinh nghe bạn bè kể rằng có người coi Lâm Thiển là thế thân của cô ta. Hiện tại, thế thân lại đến trước mặt chính chủ mà khua môi múa mép, Sở Khinh Khinh tức giận, mắng: “Cô là cái thá gì chứ? Không có ta, cô có thể gả cho Thời Hàn ca ca sao?”

Nguyên chủ mắt trợn tròn: “Tôi kết hôn thế nào cũng đều không liên quan đến cô, dù sao ta mới chính Lục phu nhân. Cô biết điều tránh xa anh ấy ra một chút. Nếu không, truyền ra ngoài chuyện đại tiểu thư của Sở là tiểu tam loại, lời này chắc chắn không dễ nghe đúng không?”

Sở Khinh Khinh nghiến răng nghiến lợi: “Được, cô cứ chờ đó cho tôi.”