Chương 2: Lăn càng xa càng tốt

Sở Khinh Khinh ở chỗ nguyên chủ bị ủy khuất, đương nhiên sẽ tìm cách trả đũa, cô ta xông thẳng vào phòng làm việc của Lục Thời Hàn, đem mọi chuyện thêm mắm dặm muối mà kể lại cho hắn.

Sau đó hỏi Lục Thời Hàn: “Anh Thời Hàn, chị dâu đối với em có chút hiểu lầm, đáng lẽ em không nên trở về. Còn có chuyện này, hai anh chị kết hôn sao không nói em biết, thật sự không muốn mời em tham dự sao? Hai người định cử hành hôn lễ ở đâu?”

Từ trước tới nay, Lục Thời Hàn chưa từng nghĩ sẽ cử hành hôn lễ với nguyên chủ, hiện tại nguyên chủ lại dám dùng danh nghĩa của hắn để tìm Sở Khinh Khinh gây sự. Lục Thời Hàn thật sự rất tức giận, đêm đó liền đề nghị ly hôn với nguyên chủ.

Sở Khinh Khinh biết chuyện hai người họ ly hôn. Cô ta cao hứng muốn gặp Lâm Thiển hỏi xem: Có còn muốn khoe khoang nữa không? Thế thân chính là thế thân, Lâm Thiển nghĩ mình có thể thay thế được chính chủ sao? Cuối cùng cũng chỉ là một món đồ mà thôi.

Cách xử lý của Lục Thời Hàn khiến Sở Khinh Khinh cảm thấy rất nhẹ nhõm, cũng rất vui mừng. Năm đó cô khăng khăng bỏ đi, Lục Thời Hàn vì kiêu ngạo, trước sau đều không gọi cho cô ta lấy một cuộc điện thoại, cô còn tưởng rằng hắn đã thực sự buông tay rồi. Hiện tại, xem ra hắn đối với cô vẫn là nhớ mãi không quên.

Thân phận Lục phu nhân đã đem lại cho nguyên chủ rất nhiều lợi ích. Cô ấy vì không muốn ly hôn mà bày ra không biết bao nhiêu loại thủ đoạn. Cuối cùng, kết quả mà nguyên chủ nhận được vẫn chỉ là một bản “thoả thuận ly hôn.”

Sau khi Lâm Thiển xuyên qua, cô đã mau chóng xác định bản thân đang ở trong tình huống nào mà phối hợp với hắn ta diễn một vở kịch.

Chắc hẳn bây giờ hắn đang nghĩ cô rất thích hắn, luyến tiếc hắn? Phi, mắt của cô còn chưa đến nỗi bị mù đâu.

Với lại cuộc hôn nhân này cũng không thể tiếp tục, cô coi như ở chỗ Lục Thời Hàn đã dùng hết giá trị rồi. Hiện tại, cô gây thù chuốc oán khắp nơi, bị Sở Khinh Khinh ghi hận, bị Lục Thời Hàn ghét bỏ, nhưng tên chồng cũ rác rưởi này trong tương lai vẫn còn giá trị.

Cô không cần Lục Thời Hàn phái người đưa đi, một phần bởi vì cô muốn diễn cho tròn vai, mặt khác cô muốn thử xem được bay nhảy trong một cơ thể xinh đẹp, khoẻ mạnh sẽ có cảm giác như thế nào.

Nguyên chủ năm nay mới 21 tuổi, chưa tốt nghiệp đại học, khuôn mặt xinh đẹp, thân thể khỏe mạnh. Lâm Thiển chạy một hơi từ chỗ Lục Thời Hàn ra đến con đường ngoài khu biệt thự, tim đập thình thịch, gấp gáp thở dốc.

Rất mệt, nhưng cũng rất sảng khoái.

Cô buông vali ra, giơ hai tay lên, vui vẻ reo lên.

Cơ thể khoẻ mạnh! Ước mơ sự nghiệp! Ta tới đây!

Còn may là khu dành cho nhà giàu có ít người ở, nếu không nửa đêm mà thấy được một người phụ nữ nhảy qua nhảy lại thì chắc chắn sẽ bị doạ sợ .

Vui vẻ qua đi, Lâm Thiển bắt đầu nghĩ xem đêm nay nên ngủ lại ở đâu. Khi Lục Thời Hàn đưa cho cô thoả thuận ly hôn, cô đã vào vai một nhân vật “Khổ vì tình”, cẩn thận đem bản hợp đồng mà đọc qua một lần.

Tên đàn ông chó này coi như còn chút tình người, để cho cô nguyên vẹn rời khỏi nhà. Trong kế hoạch của cô, khi rời khỏi Lục gia sẽ không đem theo bất cứ đồ vật nào có giá trị mà chỉ cầm theo một con thỏ nhỏ.

Con thỏ này là Lục Thời Hàn đem về cho cô trong một cuộc họp. Lâm Thiển nói nhũ danh của cô là thỏ thỏ, chỉ do cô nhất thời bịa ra.

Nếu cái đèn này có hình dáng là một con “gấu trúc” hay một con “mèo”, cô cũng sẽ nói nhũ danh của mình là “Panda” hoặc là “tiểu Miêu”.

Ly hôn thì cũng đã ly hôn rồi, nguyên chủ nay cả một người bạn cũng không có, Lâm Thiển lại sợ Lục Thời Hàn điều tra ra rằng cô nói dối hắn sao?

Vốn dĩ có nhũ danh hay không cũng không có gì quan trọng, mà điều quan trọng là cô có thật sự “thích” Lục Thời Hàn không thôi? Khi một người phụ nữ rời đi, thứ cô ấy cần không phải là tiền thì chỉ có thể là tình cảm không phải sao? Và bản thân cô là người đã khơi ra kịch bản bản này thì phải diễn cho trót.

Hiện tại, Lâm Thiển đang đứng ở ven đường, cô nhìn qua màn hình điện thoại của chủ sở hữu lúc đầu. Thật tốt, số dư trong thẻ không những bằng 0, mà còn không biết bao nhiêu khoản nợ trên các app vay tiền online, lãi suất hầu như không thấy được. Trong trường hợp này, cho dù trong tài khoản vẫn còn tiền thì cũng ngay lâp tức bị chuyển tới tài khoản chủ nợ.

Cô lại rời nắt tới chiếc ví. Thôi được rồi, so mặt của cô thì nó còn sạch hơn. Haizza, vậy là ý tưởng ở tạm một đêm tại khách sạn năm sao của cô coi như đổ bể.

Bây giờ cô đã hiểu tại sao nguyên chủ nhất định không chịu ly hôn với Lục Thời Hàn. Sau khi ly hôn, cô ấy chắc phải ngủ ngoài đường quá.

Cảm thấy không còn thời gian để oán trách nữa, Lâm Thiển lục danh bạ điện thoại, cố gắng tìm một người có thể cho cô ở qua đêm. Sau khi lướt qua một đống cái tên, ngón tay Lâm Thiển bỗng ngừng lại ở một chữ “Mẹ”.

……

Nửa giờ sau, cô gõ vào cánh cửa cũ nát cửa trước mặt. Các hành lang cũ tối tăn đều đang đóng cửa. Trong không khí, một mùi rất khó ngửi xộc lên.

Ngọn đèn trên đầu chớp nháy không ngừng, trên tường dán đầy những tờ rơi quảng cáo. Tường ở đây không cách âm, chỉ một tiếng đập cửa của cô cũng đủ để vang đến khắp các phòng.

Một lát sau, trong phòng truyền đến giọng của một người phụ nữ: “Ai?”

Lâm Thiển: “Là con.”

Cửa vẫn không mở, chẳng lẽ người bên trong không nghe được sao? Cô ho khan một tiếng, đang chuẩn bị nói to hơn một chút thì cánh cửa bỗng mở ra.

Bên trong là một người phụ nữ trung niên, qua khuôn mặt tiều tụy ấy có thể thấy được khi còn trẻ, bà cũng là một mỹ nhân. Mắt bà nhìn Lâm Thiển như không thể tin được vào mắt mình.

“Thiển Thiển? Tại sao con lại trở về đây?” Lâm Nhã Quân nói xong ngay lập tức cảm thấy hối hận, những lời này nghe giống như không muốn chào đón cô trở lại. Trong chốc lát, người phụ nữ trước mắt như thể đang cãi nhau với chính mình vậy.

“…… Chuyện này để nói sau đi, mẹ có thể giúp con trả tiền xe được không?”.

Lâm Nhã Quân xuống lầu tìm tài xế, giúp cô thanh toán tiền. Lúc trở về, bà gặp Lâm Thiển đang ngương ngùng ngồi trên ghế sô pha: “Tiền này là con mượn của mẹ, đợi khi có tiền rồi con nhất định sẽ trả lại.”

Nếu không phải nửa đêm, Lâm Nhã Quân thật muốn nhìn ra ngoài cửa sổ xem hôm nay mặt trời có mọc ở hướng tây hay không? Đứa con gái ngỗ nghịch của bà từ khi nào lại biết dùng kính ngữ khi nói chuyện? Từ trước tới này nếu thiếu tiền, đứa trẻ này sẽ trực tiếp đến cướp đi chứ đâu cần hỏi.

Bà thấy Lâm Thiển xách vali trở về, không lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi? Nó sẽ không phải là giả vờ để lấy lòng, sau đó lừa để lấy sổ tiết kiệm đấy chứ?

Vừa rồi, Lâm Nhã Quân bị nhiễm chút gió lạnh, áp lực mà ho khan vài tiếng. Bà tiến tới chỗ ghế sô pha nơi Lâm Thiển đang ngồi mà trong lòng không biết phải làm gì.

Biết rõ Lâm Thiển khả năng là không có ý gì tốt đẹp, nhưng cuối cùng bà cũng không nhẫn tâm đuổi đứa con gái này đi.

“Không cần trả lại đâu. Con nói xem có chuyện gì xảy ra?” Lâm Nhã Quân hỏi cô.

Lâm Thiển cũng không giấu giếm mà kể cho bà: “Con vừa ly hôn, tạm thời sẽ ở lại đây.”

“Ừ.” Đối với chuyện cô ly hôn, Lâm Nhã Quân cũng đã dự liệu từ trước, bà chỉ là hỏi, “Với cái người họ Lục kia phải không?”

“Đúng vậy.”

Hơn nửa đêm, cô tự trở về nhà, ngay cả tiền trả taxi còn không có, Lâm Nhã Quân đoán rằng cô là bị người ta đuổi ra khỏi nhà. Lúc trước, Lâm Thiển nói muốn cùng cái người tên Lục gì đó kết hôn, cô đã khoe với bà không biết bao nhiêu lần, nói người đàn ông đó cháu của gia đình giàu có nhất Bắc Thành, lớn lên so với minh tinh còn đẹp trai hơn, có tài sản hơn chục tỷ, gia đình thì kinh doanh vô số ngành công nghiệp… Đem hắn ta ba hoa khắp nơi.

Lâm Nhã Quân liền hỏi cô, người đàn ông kia có tính cách thế nào, hai người kết hôn mà sao chưa từng thấy người nào bên gia đình hắn.

Lâm Thiển ngay lập tức nổi giận, nhìn Lâm Nhã Quân từ trên xuống dưới rồi nói: “Bà xem bà như thế này mà còn nói muốn gặp Lục gia người ta? Đừng làm tôi xấu hổ. Tôi nói cho bà biết, đi ra ngoài cũng đừng nhận tôi là con gái của bà, tôi cho dù có được gả cho Lục gia cũng không có bất kỳ quan hệ nào với bà chứ đừng nghĩ tới việc hưởng lợi ích từ Lục gia.”

Khi đó, bị Lâm Thiển nói thành ra như vậy, Lâm Nhã Quân vô cùng thất vọng, bà cũng sớm biết chính mình bị con gái ghét bỏ, về sau bà không hỏi thêm gì về hôn sự này. Thế nên, hiện tại bà chỉ biết chồng trước của Lâm Thiển họ Lục, rất nhiều tiền, còn những chuyện khác đều không biết.

Sợ đυ.ng phải vết thương lòng của cô, Lâm Nhã Quân vội chuyển đề tài: “Con đã ăn tối chưa? Có muốn mẹ xuống bếp làm chút đồ ăn không?”

Nghe xong những lời này, mũi của Lâm Thiển có chút cay. Đời trước, đừng nói được ăn bữa cơm chính tay “mẹ” làm, mà một năm xác suất để cô được gặp mẹ một lần là rất khó. Bà ta mỗi tháng đều đúng giờ mà chuyển cho cô một chuỗi những con số lạnh lẽo làm phí điều trị.

Vào những giây phút cuối đời, cô nghe được bên giường bệnh có người đang khóc, nhưng lại không biết có phải mẹ của mình hay không.

Lâm Nhã Quân thấy cô không trả lời, liền nghĩ bản thân mình đã nhiều chuyện. Tay nghề của bà cũng ở mức trung bình, mà có nấu hay không thì cũng như nhau cả thôi, Lâm Thiển từ nhỏ đã không thích ăn cơm nhà. Có lần bà bắt gặp Lâm Thiển vứt thức ăn đi, bị Lâm Nhã Quân mắng, cô còn cãi lại, nói là không muốn ăn loại cơm dành cho heo này.

“Vậy đi nghỉ ngơi đi…”. Lâm Nhã Quân nghe xong một nửa cuộc đối thoại thì hoàn hồn, Lâm Thiển làm nũng với bà nói, “Muốn ăn, muốn ăn... tất nhiên là muốn ăn. Con còn chưa ăn tối nữa .”

Lâm Nhã Quân đột nhiên sửa lại: “Để ta làm cơm cho con.”

“Được!”

Lâm Nhã Quân đứng dậy đi vào bếp, nhanh tay đập trứng gà và bật bếp, vài phút sau, cơm đã chín, cả phòng thơm phức.

Lâm Thiển ban đầu cũng không đói lắm, ngửi được mùi này, cô bỗng nhiên cảm thấy thèm ăn. Đời trước thể trạng kém, không có tâm trạng để ăn, chỉ ăn có hai miếng liền thấy no. Hiện tại thân thể đã tốt hơn, cô cảm thấy chính mình có thể ăn được rất nhiều!

Lâm Nhã Quân đem cơm lên cho cô rồi hỏi: “Ta có ngâm củ cải muối, con có muốn ăn không?”

“Muốn.”

Một thìa cơm chiên trứng ăn kèm với một ít củ cải muối thì không còn gì bằng.

Đem những thứ này so sánh với những món cô từng ăn ở kiếp trước, mặc dù chỉ có cơm canh đạm bạc nhưng lại mang lại cho cô sự ấm áp.

Cô ăn hết đĩa cơm chiên, buông đũa và nói với Lâm Nhã Quân, người trông có vẻ buồn bã: “Cảm ơn mẹ.”

Nói xong, chính cô cũng sửng sốt một chút. “mẹ” cách xưng hô này vẫn luôn là rào cản trong lòng cô. Cô vẫn luôn tưởng rằng mình sẽ rất khó để nói ra. Có lẽ là cơm chiên dưa muối ăn rất ngon.

Hốc mắt Lâm Nhã Quân đỏ lên, bà nhanh chóng quay đi nơi khác. Rất lâu rồi bà mới nghe được một chữ “mẹ” từ con gái. Đây là bao nhiêu năm chịu ủy khuất ở bên ngoài, cuối cùng cũng ngoan ngoãn hơn rồi.

“Ừ,” Lâm Nhã Quân nói, giọng có chút khàn: “Cũng không còn sớm nữa, con nghỉ ngơi đi. Ta đã dọn chăn gối sạch sẽ rồi, con ở chỗ ta bao lâu đều được.”

Lâm Thiển xách vali đi về phía phòng của nguyên chủ trước đó. Trong phòng thực sự đã được dọn qua một lần, nhưng vừa vào đến cửa cô đã ngửi thấy mùi ẩm thấp, chắc chắn từ lâu nguyên chủ đã không còn ở căn phòng này.

Từ lúc kết hôn với Lục Thời Hàn, nguyên chủ vẫn luôn cùng hắn ở một căn phòng lớn, đương nhiên đối với căn phòng này là cực kỳ ghét bỏ.

Cuối năm, thời tiết ở Bắc Thành đều rất lạnh, Lâm Thiển tìm được một chiếc điều khiển từ xa, cô mở điều hòa trong căn phòng cũ, độ ấm cũng chậm rãi toả ra khắp phòng, mùi ẩm thấp cũng dịu đi một chút.

Cô đem áo khoác ngoài cởi ra, tay vô tình đυ.ng phải túi xách, sau đó mới nhớ tới bên trong còn có một chiếc đèn hình con thỏ nhỏ.

Khuôn mặt không chút biểu cảm, cô đem con thỏ vứt xuống đất, sau đó dùng chân đá nó vào gầm giường.

Chiếc đèn của tên đàn ông chó đó lăn càng xa càng tốt.

Vừa ăn no xong cô liền thấy buồn ngủ, sau khi tắm rửa, cô trực tiếp nằm trên giường rồi ngủ thϊếp đi. Sáng sớm hôm sau, cô bị tiếng điện thoại đánh thức.

Đang vừa mơ mơ màng màng vừa tiếp điện thoại, đầu bên kia vang lên giọng sắc bén của một người đàn ông: “Lâm Thiển!!! Sao cô còn chưa tới nữa? Cả đoàn phim đều đang đợi cô!!!”

Cơn buồn ngủ của Lâm Thiển ngay lập tức biến mất, cô cầm lấy điện thoại và ngay lập tức bật dậy khỏi giường.