Chương 3: Hắn sẽ đánh cô

Điện thoại hiển thị tên của Hầu Hiểu Quang, đây là người đại diện của nguyên chủ, loại người như hắn gặp gió chiều nào xuôi theo chiều ấy.

Nguyên chủ là một diễn viên trẻ, trước kia Hầu Hiểu Quang ỷ vào chuyện mình có người chống lưng, ở trong công ty tác oai tác quái. Hầu Hiểu Quang cấu kết với nguyên chủ làm việc xấu, luôn đem tài nguyên tốt giao cho cô. Kỹ thuật diễn của nguyên chủ tệ như vậy, mà hắn cũng có thể nịnh nọt, đem nguyên chủ tâng bốc lên tận chín tầng mây.

Sau khi nguyên chủ ly hôn với Lục Thời Hàn, cô bị cả công ty ghét bỏ, họ ám chỉ Hầu Hiểu Quang không cần lại chiếu cố cô, từ đó thái độ của hắn đối với cô cũng thay đổi hẳn.

Hiện tại cũng không có chuyện gì quan trọng mà khiến cho cả công ty phải chờ cô, nghĩ rồi Lâm Thiển nhàn nhạt nói: “Hiểu rồi, tôi đến ngay đây.”

Hầu Hiểu Quang tỏ thái độ khó chịu nói địa chỉ cho cô, sau đó ngắt máy.

Lúc Lâm Thiển rửa mặt, cô đã không thấy Lâm Nhã Quân ở nhà, chắc hẳn bà đã đến cửa hàng rồi. Trên bàn là bữa sáng và một ít tiền.

Ở đời trước, tiền đối với cô chỉ là những con số. Đi trên đường, nhìn thấy tiền bị người ta làm rớt, cô cũng lười cúi xuống nhặt.

Nhưng hiện tại, cô không xu dính túi, những tờ tiền này đối với cô lại thành quá nhiều.

Thân thể của Lâm Nhã Quân vốn dĩ rất yếu, tiền kiếm được thật không dễ dàng, nhưng bà dành dụm, đem tiền mình kiếm được cẩn thận giữ lại. Đời trước, mẹ cô cái gì cũng không thiếu chỉ thiếu thời gian gặp cô.

Lâm Thiển mím môi, đem tiền cất vào túi xách. Không thể cứ mãi để Lâm Nhã Quân chu cấp cho cô được, cô phải tận dụng thời gian để kiếm tiền.

……

Địa chỉ Hầu Hiểu Quang đưa cho cô là một thành phố điện ảnh mới được xây dựng ở Bắc Thành mấy năm trước. Nơi này có diện tích khá lớn, bối cảnh phù hợp để quay nhiều thể loại phim khác nhau nên thu hút được rất nhiều đoàn phim tới để quay phim.

Những khu vực xung quanh thành phố thì được phát triển thành một khu kinh doanh nhằm mục đích thúc đẩy cho nền kinh tế địa phương.

Lâm Thiển đến nơi nhưng lại không thấy Hầu Hiểu Quang, cô liền gọi cho hắn, đầu dây bên kia Hầu Hiểu Quang trả lời bằng giọng không kiên nhẫn: “Tôi còn rất nhiều việc phải xử lý, tôi đâu chỉ làm quản lí cho mình cô, còn nhiều diễn viên nữa đang cần tôi, tôi làm sao có thể lúc nào cũng xuất hiện bên cạnh cô được? Cô đi tìm người phụ trách, muốn hỏi gì thì cứ hỏi hắn đi, hắn sẽ nói cho cô biết.”

“Được.” Giọng nói của Lâm Thiển thì ôn hoà nhưng trên khuôn mặt lại lạnh lùng, không chút biểu cảm.

Đến thật nhanh, cả đoàn phim đều đang chờ cô theo lời của Hầu Hiểu Quang là thế này đây! Nghe thôi cũng biết là hắn đang nói quá lên.

Sau khi ngắt điện thoại, Lâm Thiển tìm được người phụ trách, đó là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, cả người là áo khoác lông màu đen, râu ria lởm chởm, tay cầm một chiếc điện thoại, không ngừng soạn tin nhắn, có vẻ đang rất bận rộn.

Hắn liếc thấy cô một cái liền ngay lập tức thúc giục: “Nhanh, cùng tôi đi thay đồ. Một lát nữa, cô sẽ có cảnh quay với một người rất quan trọng, đừng có làm hỏng chuyện.”

Phía trước chính là phòng hóa trang, Lâm Thiển nghi ngờ hỏi: “Không có kịch bản sao?”

Người đàn ông sửng sốt một chút, sau đó cười phá lên: “Đóng vai người chết thì cần gì lời thoại, đến lúc đó cô hét lên một tiếng là xong rồi.”

Lâm Thiển: “……”

Trước kia, cho dù kĩ thuật diễn xuất của Nguyên chủ có không được tốt thì cùng lắm cô vẫn là “diễn viên tuyến 18”, nhưng hiện tại lại bị ép thành diễn viên quần chúng?

Hắn cảm thấy Lâm Thiển khá thú vị liền cùng cô trò chuyện vài câu: “Biểu hiện cho tốt, quay xong đến chỗ tôi lĩnh tiền. Đúng rồi, tôi tên Dương Kỳ, mọi việc ở đây đều do tôi quản lí, cô cứ gọi tôi là anh Dương được rồi.”

Lâm Thiển điều chỉnh tâm trạng của mình, mỉm cười gật đầu: “Đã hiểu, anh Dương.”

Chờ cô vào phòng thay đồ, Dương Kỳ mới gãi đầu nghĩ: cô gái này cũng không độc đoán như mọi người nói.

Lâm Thiển thay một bộ đồ cổ trang, khuôn mặt điểm thêm chút phấn, tóc được búi cao đơn giản, đến phim trường cùng những diễn viên khác.

Tuy rằng cô đã từng nghe giáo viên nói qua về phim trường, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô đóng phim, không tránh khỏi cảm thấy mới lạ, trong lòng vô cùng hưng phấn.

Thông qua quan sát của cô, đây là một bộ phim tiên hiệp, hơn nữa bộ phim này đang phát sóng, còn có một số cảnh cần quay lại, cô được gọi tới để đóng vai người chết.

Có rất nhiều người bàn tán về nội dung bộ phim này, Lâm Thiển cảm thấy chính mình đã bỏ qua điều gì đó. Không đợi cô kịp suy nghĩ, các nhân viên đã đưa cho mỗi người một thanh kiếm và phổ biến cho họ cảnh quay sắp tới.

Vai diễn của cô khá đơn giản, chỉ cần để nhân vật chính dùng kiếm gϊếŧ chết là được.

Lâm Thiển chăm chú lắng nghe, sau đó đứng thẳng dậy, vung thanh kiếm tạo nên một động tác vô cùng hoàn hảo. Đây là lần đầu tiên cô “ra mắt màn ảnh”, cô muốn biểu hiện thật tốt, chỉ đáng tiếc vai diễn cô được phân công quá đơn giản, khiến cô không không thể nào hình dung ra được.

Cô nhìn chằm chằm vào thanh kiếm, tập trung suy nghĩ về những động tác cô sắp phải thực hiện. Lúc nghe đạo diễn nói: “Chuẩn bị sẵn sàng ! Bắt đầu quay” thì cô mới ngẩng đầu lên.

Ngay sau lời đạo diễn, một loạt âm thanh từ studio liên tiếp truyền đến:

“Trì lão sư.”

“Trì lão sư tới rồi?”

Từ trong đám đông bước ra là một chàng trai trẻ. Hắn ta nhìn thì có vẻ trên dưới hai mươi tuổi, nhưng khí chất không non nớt lại không hề non nớt, con ngươi đen láy voi cùng thâm thuý.

Trước những lời chào hỏi của mọi người, hắn chỉ mỉm cười gật đầu khá tao nhã.

Trong nháy mắt, Lâm Thiển đứng ở đằng xa bỗng nhiên nhận ra chính mình đã bỏ qua điều gì. Nam chính của bộ phim là Trì Quyến Bắc!

Hắn có cha là đạo diễn nổi tiếng, mẹ là song kim ảnh hậu. Trì Quyến Bắc là kiểu người từ khi sinh ra đã được ngậm thìa vàng, từ khi còn rất nhỏ hắn đã ra mắt với tư cách là một ngôi sao nhí.

Vì vậy, tuy năm nay Trì Quyến Bắc mới chỉ 20 tuổi, nhưng đã ra mắt từ rất lâu, nhiều người lớn tuổi hơn mà cũng phải gọi một tiếng “tiền bối”.

Hắn rất có thiên phú, không những vậy hắn còn được cha mẹ cung cấp rất nhiều tài nguyên, hơn nữa bản thân hắn sẵn sàng chịu khổ, cho nên hắn đã thu về vô số giải thưởng lớn, trong đó còn có cúp ảnh đế.

Khoan, đây không phải trọng điểm!

Quan trọng nhất chính là hắn cũng là một trong những người vô cùng yêu thích Sở Khinh Khinh, trước đây hắn cũng chính là kẻ đem nguyên chủ trở thành vật thế thân!

Từ sau khi Lục Thời Hàn kiên quyết muốn ly hôn, có thể thấy đám cẩu nam nhân đó có thái độ như thế nào, hiện tại còn có cảnh quay với hắn, đúng thật là oan gia ngõ hẹp.

Lâm Thiển muốn thể hiện trình độ diễn xuất của mình nhưng lại sợ Trì Tuyến Bắc phá hỏng, cô cúi đầu từ từ lùi ra phía sau đem chính mình giấu ở sau lưng những người khác.

Cũng may Trì Quyến Bắc cũng không nhìn thêm, sau khi mọi thứ đã sẵn sàng thì hắn bắt đầu cảnh quay của mình.

Cả trường quay bị bao phủ bởi một tấm màn lớn màu xanh, Trì Quyến Bắc trên tay cầm một thanh kiếm bước vào phim trường. Chỉ một giây sau, hắn ngay lập tức nhập vai. Bộ đồ hắn mặc so với cô còn tinh tế hơn rất nhiều, như một thiếu niên không nhiễm chút bụi trần.

Đạo diễn nhìn chằm chằm vào màn hình trước mặt, ông đưa mắt đánh giá từng người một, từ biểu hiện hoàn hảo của Trì Quyến Bắc đến những diễn viên đóng vai phụ.

Những người vai quần chúng này đều có ngoại hình trung bình, cầm thanh kiếm mà trên khuôn mặt lại không một chút biểu cảm, Trì Quyến Bắc dùng thanh kiếm đâm mấy nhát, bọn họ liền ngay lập tức ngã trên mặt đất.

Màn hình quay theo Trì Quyến Bắc đến khi còn một người cuối cùng. Khi người kia xuất hiện, ánh mắt của đạo diễn chợt sáng lên.

Cô gái này lớn lên thật xinh đẹp, đôi mắt thật có hồn, tư thế cầm kiếm rất có chí khí. Đối mặt với “kẻ thù”, biểu hiện của coi đầy kiên quyết, khiến người ta cảm thấy ớn lạnh, ngay lập tức liền đem lại cảm giác xung đột của hai bên.

Vị đạo diễn tên Dương Kỳ này vỗ ngực tự hào, xem ra lần này ông đã tìm được một nhân tài.

Bên ngoài màn hình, Trì Quyến Bắc cùng Lâm Thiển mặt đối mặt, động tác trong chốc lát bỗng khựng lại. Vẻ mặt Trì Quyến Bắc không chút thay đổi, thực chất trong lòng hắn lại đang tự hỏi tại sao cô lại ở đây? Nghe nói hoàn cảnh hiện tại của cô đang không tốt, không phải cô cố ý tìm tới hắn để dựa dẫm đấy chứ?

Lúc này, Trì Quyến Bắc trong mắt Lâm Thiển chính là kẻ thù, trong đôi mắt trong trẻo của cô tràn đầy ngọn lửa thù hận, thanh kiếm loé lên mang theo một luồng khí bức người.

Từ trước tới nay Trì Quyến Bắc cũng chưa từng nhìn qua bộ dáng này của cô. Bởi vì bị phân tâm, động tác của hắn so với Lâm Thiển bị chậm nửa nhịp, suýt chút nữa đánh rơi thanh kiếm trong tay.

Người khác có thể không nhìn ra sự bất thường trong cảng quay này nhưng Lâm Thiển lại nhìn ra điểm này. Cô nhìn Trì Quyến Bắc, đáy mắt đầy bất mãn, như đang nói: Cảnh quay đơn giản như vậy mà anh cũng diễn không được?

Nhìn vào mắt cô, Trì Quyến Bắc đột nhiên hiểu được cô đang nghĩ gì về hắn, nếu không phải đang quay phim, hắn liền có thể cười nhạo thành tiếng.

Cô cho rằng cô là ai? Một nữ diễn viên tuyến 18 còn dám phán xét khả năng diễn xuất của người khác?

Lâm Thiển cũng không quên mình chỉ là một nhân vật làm nền cho nam chính, nghĩ rồi cô giả bộ bị Trì Quyến Bắc dùng kiếm đâm thật mạnh.

“Aaa...”, cô kêu lên một tiếng, lảo đảo lùi về phía sau hai bước, khuôn mặt lại hiện ra vẻ thống khổ, không cam lòng mà nhìn chằm chằm Trì Quyến Bắc, sau đó trực tiếp ngã ngã trên đất, tay nắm chặt kiếm, hai mắt nhắm chặt lại.

Trì Quyến Bắc không nghĩ tới cô lại diễn được đến như vậy, nhất thời đứng yên tại chỗ, không nói lên vô ngữ.

Một lúc lâu sau, đạo diễn nói: “Xong rồi! Trì lão sư đã vất vả rồi!”

Lâm Thiển từ từ đứng lên ngay trước mắt Trì Quyến Bắc, cô định nhẹ nhàng tưởng rời đi. Đôi mắt hắn nheo lại, nói với đạo diễn: “Mọi người đã vất vả rồi. Cảnh quay khi nãy, chắc là sẽ không lấy toàn bộ cho vào phim đúng không?”

“Cũng không hẳn, cảnh ở giây thứ năm cũng đủ để cho hết vào phim.”

Trì Quyến Bắc thấy Lâm Thiển đang bước đi bỗng khựng lại, hắn cười như không cười: “Tôi lại cảm thấy cảnh quay trước đó nếu cắt đi thì sẽ hợp lý hơn.”

Phân cảnh quay của Lâm Thiển ở cuối cùng, Trì Quyến Bắc nói như vậy là không muốn cô xuất hiện sao?

Theo lý mà nói thì loại chuyện nhỏ nhặt này cũng không tới phiên Trì Quyến Bắc phải lo, nhưng hắn lại dùng tư cách là nam chính bô phim để nói, đạo diễn chắc chắn sẽ giữ mặt mũi cho hắn: “Tôi sẽ xem xét lại.”

Ban đầu, đạo diễn cảm thấy Lâm Thiển diễn rất tốt, vì vậy ông còn muốn đem cảnh quay năm giây cắt xuống thành bốn giây. Haizza, chỉ trách thiện cảm của Trì Quyến Bắc đôis với cô không được tốt.

Lâm Thiển quay lưng về phía Trì Quyến Bắc, nghiến răng nghiến lợi.

Mọi chuyện còn chưa kết thúc, lúc cô chuẩn bị thay đồ rồi rời phim trường, Trì Quyến Bắc lại đến trước mắt cô: “Đi theo tôi.”

Lâm Thiển thật sự không biết hắn muốn gì, cô hơi cúi đầu, đi theo hắn tới một chỗ vắng người, hắn chưa vội mở miệng.

Trì Quyến Bắc vẫn chưa thay đồ mà chỉ là gỡ bộ tóc giả xuống, mái tóc màu đen càng làm hắn trở lên lạnh lùng. Trì Quyến Bắc nhìn chằm chằm Lâm Thiển, nói một cách thờ ơ: “Nghe nói khoảng thời gian trước cô có đến tìm Sở Khinh Khinh để gây sự?”

Thái độ “khó chịu” này của anh ta cũng rất tế nhị. Lâm Thiển biết hắn sẽ đánh cô, vì vậy cô nắm chặt tay và im lặng.

Hắn tiến lên một bước, khoảng cách giữa hai người chợt thu hẹp lại. Không để Lâm Thiển lùi về phía sau, Trì Quyến Bắc đã cúi người, khoé miệng nhếch lên, răng nanh như ẩn như hiện, ghé sát tai cô nói thầm: “Cũng chỉ là kẻ thế thân mà cũng kiêu ngạo vậy sao?”

Lâm Thiển nghĩ xem nên nói gì tiếp theo. Thứ nhất, những người đàn ông này muốn phủi sạch quan hệ với nguyên chủ không phải vì cô tìm Sở Khinh Khinh gây sự. Thứ hai, nguyên chủ quá khiêm tốn nên bọn họ không tiếp nhận.

Giải thích hay năn nỉ, e rằng cũng sẽ không có tác dụng gì.

Nghĩ một hồi, Lâm Thiển tiến thêm một bước, kéo gần khoảng cách giữa cô và hắn. Cô ngẩng đầu nhìn hắn, đôi lông mày thanh tú cùng đôi mắt của cô như bị bao phủ bởi một tần sương mù, cô buồn bã nói: “Tôi cũng phải trả cái giá rất đắt.”