Chương 11

Chương 11:

“Đó là chuyện lúc trước.”

“Hiện tại cũng giống vậy.”

Lâm An Lan không nói gì, chỉ thấy Tưởng Húc đúng là cố chấp, làm cậu cứ nghĩ anh ta gọi điện thoại cho cậu để xin lỗi vì anh ta biết bây giờ Trình Úc là bạn trai cậu, nên anh ta không thể đối xử với Trình Úc như trước đây. Không ngờ cậu sai rồi,

Đây là kiểu nhận sai gì vậy, cái này thậm chí còn không muốn bọn họ làm bạn nữa cơ!

Lâm An Lan xuống giường, đi tới phòng khách, lạnh lùng nói: “Tưởng Húc, đây là cái mà anh nói là anh cảm thấy sai rồi? Tôi thấy hình như anh cũng không cảm thấy bản thân mình sai thì phải.”

“Tiểu Lan, đây là hai chuyện khác nhau.”

“Tại sao lại là hai chuyện khác nhau? Có lẽ lúc trước tôi đồng ý với anh làm như vậy, nhưng bây giờ Trình Úc là bạn trai tôi thì mọi chuyện đã không còn giống như vậy, tại sao tôi lại không thể ghi hình cùng chương trình với anh ấy? Anh không cảm thấy bây giờ anh nói những lời này rất giống đang cố tình gây sự sao?”

“Quả nhiên cậu vẫn còn đang giận tớ.”Tưởng Húc bất đắc dĩ nói.

“Đương nhiên là tôi giận anh, anh là người bạn tốt nhất của tôi, còn anh thì sao? Anh nhìn xem anh đang làm gì!”

“Tớ biết sai rồi, Tiểu Lan, tớ xin lỗi, tớ không nên nói như vậy với cậu, tớ biết lỗi rồi. Tớ chỉ hy vọng cậu đừng ghi hình chương trình tạp kỹ cùng với Trình Úc, tớ chỉ có mỗi yêu cầu này thôi, cậu đồng ý với tớ được không?”

“Không được.” Lâm An Lan thẳng thừng từ chối: “Tôi đã ký hợp đồng rồi.”

“Tớ có thể giúp cậu bồi thường phí vi phạm hợp đồng.”

Lâm An Lan: …

Lâm An Lan hết nói nổi: “Tôi không muốn, tôi muốn cùng ghi hình chung với anh ấy.”

Tưởng Húc tức giận: “Cậu chọc tức tớ thấy vui lắm sao?”

“Vui.”

“Được lắm,” Tưởng Húc giận dữ cười: “Cậu cứ chọc tức tớ đi, cứ chọc tức tớ nữa đi, cậu chọc tức tớ vậy tại sao không cùng Trình Úc thử vai cho bộ phim ‘Đám đông’ hả? Cậu ta không diễn vai Cố Thư Vũ, lại đi diễn vai Cảnh Hoán, không phải là muốn để vai Cố Thư Vũ cho cậu diễn sao? Chẳng phải bởi vì cậu ta vẫn luôn yêu cậu, Cảnh Hoán cũng luôn yêu Cố Thư Vũ, nhưng cũng chỉ là thầm mến, không dám nói ra, nên càng không được đối phương đáp trả lại hay sao?!”

“Anh nói cái gì?” Lâm An Lan có chút giật mình.

“Tớ nói sai sao? Làm gì có ai đang yên đang lành không diễn vai nam chính, lại đi diễn một cái vai mặc dù cũng là nam chính, nhưng đất diễn kỳ thực chỉ là vai nam phụ? Trình Úc thử vai Cảnh Hoán, người khác có thể không biết cậu ta nghĩ gì, nhưng tớ có thể không biết được sao? Chẳng phải do cậu ta cảm thấy cậu ta và Cảnh Hoán giống nhau, yêu mà không được đáp lại, nên mới đi thử cái vai Cảnh Hoán kia sao?”

“Nhưng mà…” Tưởng Húc cười nhạo nói: “Quả thật cậu ta cũng chỉ xứng đáng diễn vai Cảnh Hoán mà thôi, bản thân cậu ta cũng đâu có ai yêu.”

“Anh câm miệng.”

“Tại sao tớ phải câm miệng? Sự thật chính là vậy mà. Trong thực tế cậu ta không chiếm được cậu, thì trong phim cũng không chiếm được! Cậu biết không, hôm nay Tạ Huy cũng đi thử vai, là vai Cố Thư Vũ. Tớ cảm thấy Tạ Huy rất hợp với vai này. Nếu tớ thử vai không thành công thì tớ hy vọng Tạ Huy có thể thành công nhận vai này, như vậy mới tốt. Trong thực tế cậu không yêu cậu ta, thì trong phim cậu ta cũng chỉ có thể yêu một người trông giống cậu thì mới thích hợp. Đây là một bộ phim chiếu theo hiện thực, nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống.”

“Tưởng Húc, lúc anh nói những lời này, anh còn nhớ tôi là bạn của anh không?!” Lâm An Lan mắng.

“Đương nhiên là tớ nhớ, ngược lại cậu có nhớ cậu đã nói gì không? Lâm An Lan, cho dù có chọc giận tớ thì cậu cũng không nên làm như vậy!”

“Tôi nên làm thế nào không đến lượt anh nói. Với thái độ lúc này của anh thì sau này anh không cần gọi điện thoại cho tôi nữa.” Lâm An Lan nói xong, giận đến mức trực tiếp kéo số điện thoại của Tưởng Húc vào danh sách đen.

Cậu không ngờ Tưởng Húc là loại người như vậy, càng không ngờ anh ta lại có thể nói mấy lời khó nghe đến vậy.

Trong khoảng thời gian cậu bị mất trí nhớ, nhận thức của cậu về tất cả mọi người đều do Trình Úc giới thiệu, Trình Úc nói anh ta là bạn tốt nhất của cậu, hai người cùng nhau lớn lên, quan hệ cũng rất tốt, chỉ là, Tưởng Húc không thích anh cho nên hai người vì cậu mà xảy ra mâu thuẫn.

Lời anh nói nhẹ như mây gió, nên Lâm An Lan cũng nghĩ đây không phải là việc gì ghê gớm, dù gì cũng là bạn tốt của mình, cho dù không thích người yêu của mình thì cũng có gì không tốt đâu?

Nhưng bây giờ cậu đã biết.

Đây không phải là không thích, mà là chán ghét, là thù hận.

Lâm An Lan không hiểu, tại sao anh ta lại có ác cảm với Trình Úc lớn đến như vậy.

Rõ ràng lúc Trình Úc nhắc đến anh ta cũng đâu có oán hận đến mức đó, sao anh ta lại có thể chán ghét Trình Úc đến vậy?

Lúc này cậu chợt nhận ra một điều, điều mà khiến cậu thực sự sợ hãi---nếu Tưởng Húc ghét Trình Úc đến thế, như vậy bản thân mình với tư cách là bạn thân của Tưởng Húc, trước khi yêu Trình Úc mình đã đối xử với anh ấy như thế nào?

Cậu nhớ trước đây Trình Úc từng nói với cậu “Anh đã theo đuổi em rất lâu, rất lâu rất lâu luôn.”

Cũng nhớ ra trước đây Trình Úc cũng lơ đãng nói: “Lúc đó em không thích anh chút nào hết.”

Trình Úc nói rất nhẹ nhàng, cậu cũng chỉ nghĩ đơn giản là anh đuổi tôi chạy mà thôi. Nhưng bây giờ Lâm An Lan đột nhiên nhận ra, có lẽ Trình Úc chỉ là quan tâm cậu, cho nên thu hết những chuyện khổ sở vào mình, chỉ cho cậu xem mặt thoải mái nhất.

Việc anh đi thử vai Cảnh Hoán cũng giống như vậy.

Lâm An Lan nhắm chặt mắt, bên tai vang lên giọng nói chói tai của Tưởng Húc--- “Cậu ta không diễn vai Cố Thư Vũ, lại đi diễn vai Cảnh Hoán, không phải là muốn để vai Cố Thư Vũ cho cậu diễn sao? Chẳng phải bởi vì cậu ta vẫn luôn yêu cậu, Cảnh Hoán cũng luôn yêu Cố Thư Vũ, nhưng cũng chỉ là thầm mến, không dám nói ra, nên càng không được đối phương đáp trả lại hay sao!”

---"Không phải do cậu ta cảm thấy cậu ta và Cảnh Hoán giống nhau, yêu mà không được đáp lại, nên mới đi thử cái vai Cảnh Hoán kia sao?”

---"Trong thực tế cậu ta không chiếm được cậu, thì trong phim cũng không chiếm được!”

---"Trong thực tế cậu không yêu cậu ta, thì trong phim cậu ta cũng chỉ có thể yêu một người trông giống cậu thì mới thích hợp”

Trong phút chốc Lâm An Lan mở mắt ra, quay người chạy về phòng ngủ, tim đập mạnh, cậu cảm thấy lúc này mình quá vội vàng, nhưng cậu không kìm được sự bốc đồng của mình.

Lâm An Lan mở cửa phòng vệ sinh ra, không chút do dự bước vào, cậup kéo cửa kính của buồng tắm ra.

“Làm sao vậy?” Trình Úc hỏi.

Lâm An Lan nhìn anh, không nói gì.

Trình Úc lấy khăn tắm quấn quanh eo, cảm thấy tình cảnh này rất quen. Anh bước tới trước mặt Lâm An Lan, cúi đầu lấy tay chọt chọt mặt cậu, hỏi: “Hôm nay cũng có chuyện muốn hỏi anh à?”

Lâm An Lan nhìn anh, chỉ thấy ngực đau nhói.

Cậu nghĩ tới câu nói kia của Tưởng Húc--- “Trong thực tế cậu ta không chiếm được cậu, thì trong phim cũng sẽ không chiếm được! Trong thực tế cậu không yêu cậu ta, thì trong phim cậu ta cũng chỉ có thể yêu một người trông giống cậu thì mới thích hợp.”

Nhưng rõ ràng là cậu cũng yêu anh mà.

Làm sao mà cậu có thể không yêu anh được?

Trong trí nhớ có hạn của cậu, rõ ràng là cậu yêu Trình Úc.

Anh dịu dàng như vậy, kiên nhẫn như vậy, yêu cậu như vậy, đối với cậu tốt như vậy, làm sao mà cậu không yêu Trình Úc cho được?

Tuy rằng cậu mất đi ký ức về thế giới này, nhưng cậu cũng không sợ, cũng cảm thấy không sao hết, bởi vì người yêu của cậu vẫn luôn ở bên cạnh cậu, nghiêm túc giúp cậu nhớ lại người và sự việc trong quá khứ, nhẹ nhàng cùng cậu tiếp tục bước về phía trước.

Anh ấy rõ ràng là một người rất tốt, rất được lòng mọi người.

“Em có chuyện muốn nói với anh.” Lâm An Lan nhẹ giọng nói.

“Có chuyện gì vậy?” Trình Úc cười nói.

Lâm An Lan thấy ý cười trong mắt anh, bước lên, hôn một cái lên mắt anh.

Cậu không biết tại sao người bạn kia của mình lại có ác cảm đối với Trình Úc lớn như vậy, cậu cũng không biết trong quá khứ mình có vì Tưởng Húc mà làm ra việc gì tổn thương đến anh hay không, nếu có thì có tổn thương anh nặng lắm không.

Cậu chỉ biết bây giờ cậu rất yêu Trình Úc, không muốn nghe Trình Úc vì mình mà bị người khác châm chọc khıêυ khí©h, không cần biết người đó là ai, chỉ cần làm như vậy thì không phải là bạn của cậu.

“Em đồng ý đi thử vai Cố Thư Vũ.” Lâm An Lan nhẹ nhàng nói.

Trình Úc kinh ngạc, không thể tin nhìn cậu.

Ánh mắt Lâm An Lan trong veo, sáng ngời, thẳng thắn nói: “Tuy rằng ý nghĩ này không quá lý trí, nhưng bây giờ em muốn làm vậy. Nhưng em không biết khi nào thì lý trí của em mất, nên tốt nhất là ngày mai anh đưa em đi thử vai luôn đi, nếu không em sợ em tỉnh táo lại thì sẽ đổi ý mất.”

“Được.” Trình Úc kinh ngạc nhìn cậu, vừa kích động vừa thấp thỏm hỏi: “An An, em là vì anh sao?”

Lâm An Lan gật gật đầu.

Một giây sau cậu cảm thấy Trình Úc ôm lấy eo mình, đè cậu trên cửa kính, mạnh mẽ hôn cậu.

Lâm An Lan ôm lấy cổ anh, nhiệt tình hôn đáp trả lại.

Trình Úc hôn cậu vừa vội vàng vừa mãnh liệt, lại như sợ làm đau cậu, chậm rãi thả chậm tiết tấu.

Tay anh để trên hông cậu, ôm cậu sát vào người mình như muốn hoà cả thân thể cậu vào lòng mình.

Anh buông lỏng tay, ôm lấy cậu, bế cậu vào bồn tắm.

Lâm An Lan thở gấp, chưa kịp bình tĩnh lại thì cảm thấy bàn tay của Trình Úc đang vuốt ve mặt mình, thấp giọng hỏi cậu: “Tại sao lại muốn làm vậy?”

Một câu hỏi không đầu không đuôi, nhưng Lâm An Lan biết anh đang muốn hỏi gì, cậu muốn trả lời anh rằng, bởi vì anh muốn cậu diễn vai đó, nhưng lời nói ra đến miệng lại trở thành: “Bởi vì em yêu anh.”

Cậu nhìn Trình Úc, cười nói: “Em yêu anh.”

Anh không giống Cảnh Hoán, Cố Thư Vũ không thích Cảnh Hoán, nhưng cậu yêu Trình Úc.

Trong phim Cảnh Hoán không có được Cố Thư Vũ, nhưng trong thực tế Trình Úc có được cậu.

Vậy nên từ đầu Tưởng Húc đã sai, anh ta châm chọc khıêυ khí©h cũng bằng không.

Trình Úc giật mình.

Anh ngẩn người nhìn Lâm An Lan, hồi lâu mới run rẩy hỏi: “Em yêu anh sao?”

“Ừm, em yêu anh.”vào

Trình Úc kề sát , nhẹ nhàng vuốt ve mặt cậu: “Thật sao?”

“Đương nhiên là thật.”

“An An, em gọi anh là gì?” Đột nhiên Trình Úc hỏi cậu.

Lâm An Lan sửng sốt một chút.

Trình Úc nhẹ nhàng dụ dỗ: “Anh là gì của em?”

“Là bạn trai.”

“Nên em phải gọi anh là gì?”

Lâm An Lan đã hiểu.

Cậu thấy Trình Úc rất là cố chấp với loại xưng hô này, cậu có chút bất đắc dĩ gọi: “Chồng.”

Trình Úc siết chặt cậu vào ngực.

“Gọi anh là gì?”

“Chồng.” Lâm An Lan nhẹ giọng nói.

“Là gì?” Trình Úc lại hỏi.

Lâm An Lan ôm anh, cọ cọ đầu vào hõm vai của anh gọi: “Chồng.”

Trình Úc lại tăng thêm lực, hận không thể vò cậu lại nhét vào trong thân thể của mình.

Anh hôn lên gò má Lâm An Lan, giống như không nỡ rời đi, dựa vào đầu của cậu, ôm thật chặt.

“Cảm ơn vợ của anh.”

Lâm An Lan nghe thấy giọng nói ấm áp của anh: “Vợ của anh thật tốt.”

Lâm An Lan bật cười thành tiếng, mềm giọng nói: “Chồng cũng rất tốt.”

Lúc này cậu rốt cục cũng nhận ra rằng có đôi khi Trình Úc cũng không có cảm giác an toàn.

Lo được lo mất nên mới cố chấp với cái danh xưng vợ chồng này.

Giống như chỉ cần anh ấy vẫn luôn gọi mình như vậy, thì mình vĩnh viễn sẽ trở thành vợ của anh ấy.

Giống như chỉ cần mình gọi anh ấy là chồng, thì anh ấy chính là chồng của mình.

Lâm An Lan không hiểu tại sao lại như vậy, cậu đoán có lẽ là do Trình Úc theo đuổi cậu quá khó khăn, cũng có thể là do cậu thật sự vì Tưởng Húc mà khiến Trình Húc phải ăn quá nhiều quả đắng.

Nên mặc dù bây giờ họ đang ở bên nhau, nhưng Trình Úc vẫn không có cảm giác an toàn, luôn sợ sẽ mất cậu.

Cậu nhịn không được ôm chặt người trước mặt mình, thầm nghĩ tại sao trước đây mình lại không đối xử với người này tốt hơn một chút?

Cậu muốn nhớ được quá khứ của mình, cậu muốn biết Trình Úc vì cậu mà đã bỏ ra những gì, cậu muốn bù đắp cho anh.

Cậu nghiêng đầu dựa vào cổ anh, chủ động làm nũng nói: “Chồng hôn em.”

Trình Úc cọ cọ lỗ tai Lâm An Lan, cúi đầu hôn lên môi cậu, nhìn thấy ánh mắt dịu dàng và đa tình của cậu.

Trái tim anh như được bao lại bởi một lớp sương mù, bình tĩnh và yên bình, anh hơi rướn người về trước, hôn lên mắt Lâm An Lan.