Chương 12

Chương 12:

Hai người trong phòng tắm tắm rửa tận nửa ngày, rốt cuộc cũng ra ngoài.

Nói chính xác là Lâm An Lan bị Trình Úc ôm ra ngoài.

Trình Úc vốn muốn làm chuyện đó với Lâm An Lan trong bồn tắm một lần, nhưng cuối cùng bầu không khí giữa hai người quá mức trong sáng nên chỉ đơn thuần tắm rửa sạch sẽ, thay áo tắm rồi ra khỏi phòng tắm.

Tâm trạng của Trình Úc rất tốt, Lâm An Lan cũng cảm nhận được rõ ràng.

Lúc này cậu lại nhớ đến đêm hôm đó, mặc dù khi đó Trình Úc cũng rất cao hứng, nhưng cũng không cao hứng đến như vậy.

Xem ra bạn trai của cậu thật sự rất yêu cậu, nên có nhiều lúc sẽ trở nên thật thận trọng, không mang những cảm xúc tiêu cực đến cho cậu.

Có vẻ như đây cũng là một biểu hiện của sự thiếu hụt an toàn. Lâm An Lan nghĩ, xem ra cậu phải quan tâm đến Trình Úc nhiều một chút.

Trình Úc giúp cậu sấy khô tóc, đang định đi lấy cốc nước thì tiếng chuông điện thoại di động vang lên.

Anh cầm điện thoại di động lên xem rồi đi ra ngoài: “Anh đi lấy nước, tiện thể nghe điện thoại một chút.”

“Vâng.” Lâm An Lan đáp.

Trình Úc lấy nước, rồi bước vào thư phòng.

“Có chuyện gì?”

“Tưởng Húc vừa gọi điện thoại cho cậu Lâm, hơn nữa cậu ta còn gửi tin nhắn đến cậu Lâm hai lần nhưng vẫn không gửi được.”

“Cậu nói cái gì? Cậu ta gọi điện thoại cho Lâm An Lan?”

“Đúng vậy, vừa lúc nãy thôi.”

“Vừa lúc nãy?”

“Bốn mươi phút trước.”

Tâm trạng của Trình Úc trong nháy mắt nguội đi giống như bị dội một thùng nước đá, dội đến mức lòng anh như tro tàn không còn chút cảm giác.

“Bọn họ nói chuyện trong bao lâu?”

“Năm, sáu phút.”

Năm, sáu phút, 360 giây, nói cái gì mà lâu đến vậy?

Không phải Lâm An Lan mất trí nhớ sao? Sao lại nói chuyện với Tưởng Húc lâu như vậy? Hai người đó nói chuyện gì?

“Có cần tôi gửi bản ghi âm cuộc gọi cho cậu không?”

“Không cần.” Trình Úc bình tĩnh nói: “Không cần đâu, nhớ kỹ, vĩnh viễn đừng bao giờ hỏi lại tôi, cũng đừng bao giờ đưa cho tôi những thứ liên quan đến vấn đề này.”

“Được.”

“Dù cho một ngày nào đó tôi hỏi cậu, thì cũng không được đưa cho tôi.”

“Chuyện này…”

“Không được đưa cho tôi.” Trình Úc thấp giọng nói: “Đây là việc riêng tư của em ấy, em ấy không muốn cho người khác biết. Hiện tại biết được như vậy cũng đã vượt quá giới hạn rồi.”

“Được.”

“Tôi cúp máy đây.”

“Còn nữa,” bên kia nói thêm: “Nếu tôi đoán không nhầm thì Tưởng Húc cũng biết cậu và cậu Lâm đang sống chung với nhau.”

“Tôi biết rồi.” Trình Úc cúp điện thoại.

Anh nhìn ánh trăng trên bầu trời, bất đắc dĩ cười một tiếng.

Vừa rồi anh còn nghĩ rằng Lâm An Lan vì yêu mình nên mới đột nhiên nghĩ thông suốt, đồng ý diễn vai Cố Thư Vũ, bây giờ nghĩ lại, có lẽ là mưu kế của Tưởng Húc.

Lúc trước em ấy không nguyện ý chút nào, bây giờ lại đột nhiên chạy tới nói đồng ý với mình, nói bản thân em ấy không quá lý trí, có lẽ là vừa mới nhận điện thoại của Tưởng Húc xong.

Vậy em ấy có thực sự mất trí nhớ không?

Trình Úc lại cảm thấy có chút khó hiểu.

Lúc trước anh cảm thấy Lâm An Lan thật sự bị mất trí nhớ, bởi vì cho dù Lâm An Lan nguyện ý hi sinh vì Tưởng Húc cũng sẽ không nguyện ý hi sinh thân thể mình, phát sinh quan hệ thực sự với anh.

Nhưng bây giờ anh nghi ngờ.

Nếu như em ấy thật sự mất trí nhớ, vậy bọn họ nói chuyện gì mà mất đến năm, sáu phút?

Tại sao em ấy lại vì một cú điện thoại của Tưởng Húc lại thay đổi ý định?

Hay đối với Lâm An Lan mà nói, cho dù em ấy mất trí nhớ thì Tưởng Húc vẫn quan trọng với em ấy, em ấy cũng sẽ vì Tưởng Húc mà nhẫn nhịn và lo lắng cho tâm trạng của cậu ta.

Trình Úc cảm thấy anh không thể đoán ra được. Trong mối quan hệ giữa Lâm An Lan và Tưởng Húc anh luôn là người thua cuộc, anh không dám, cũng không biết làm thế nào để đoán.

Anh chỉ nhớ rõ Lâm An Lan đã từng nói rất rõ ràng cho anh biết,: “Cậu ấy rất quan trọng, cậu ấy quan trọng hơn bất kỳ ai ngoài cha mẹ tôi.”

Cậu ấy ở đây, là Tưởng Húc.

Trình Úc uống một ngụm nước, theo thói quen lại đi lấy thuốc lá.

Nhưng sau đó lại nhớ ra mình đang cai thuốc lá nên anh không hút, chỉ châm lửa rồi đặt cạnh gạt tàn thuốc.

Anh nhìn khói thuốc bay lên, thầm nghĩ, quên đi, nghĩ về chuyện này làm gì, đối với anh Lâm An Lan đồng ý diễn vai Cố Thư Vũ là chuyện tốt, nên không cần quan tâm là vì mình hay vì Tưởng Húc, tất cả đều không quan trọng.

Ít ra thì kết quả này cũng tốt.

Trình Úc đã quá quen với việc mình luôn thua cuộc so với Tưởng Húc trong việc chiếm giữ tình cảm của Lâm An Lan, nên anh đã sớm học được cách không ép buộc bản thân.

Con người đều như vậy, thua mãi sẽ thành thói quen.

Trình Úc đang nghĩ ngợi, đột nhiên nghe thấy có tiếng gõ cửa, cửa bị đẩy ra, Lâm An Lan ngoan ngoãn thò đầu vào thăm dò.

“Anh có chuyện gì sao? Em giúp gì được không?”

Trình Úc không nghĩ tới cậu đến thư phòng tìm mình, vội dập tắt điếu thuốc.

Lâm An Lan cũng đã lặng lẽ chen vào cửa, hỏi: “Em vào được không?”

Không phải em cũng đã vào rồi sao? Trình Úc thầm nghĩ.

Anh nở nụ cười, vẫy vẫy tay với cậu.

Lâm An Lan vui vẻ chạy đến trước mặt anh, ngửi thấy mùi thuốc lá: “Anh đang hút thuốc?”

“Không có,” Trình Úc nói: “Anh chỉ ngửi thôi, chứ không hút.”

“Như vậy cũng không tốt.”

“Được, nghe lời em, lần sau sẽ không ngửi nữa.” Trình Úc nghe lời nói.

Lâm An Lan đến gần anh: “Có phải nhà anh lại xảy ra chuyện gì phiền toái không? Tối hôm đó anh cũng đột nhiên nhận được điện thoại, một lúc lâu sau mới quay lại, bây giờ cũng vậy, em có thể làm gì để giúp anh không?”

Trình Úc nhìn cậu, đột nhiên vươn tay kéo cậu ngồi lên đùi mình, rồi ôm lấy cậu.

“Bảo bối muốn giúp anh à?”

Lâm An Lan gật đầu.

Trình Úc cười ôm cậu: “Chuyện gì em cũng đồng ý làm đúng không?”

“Ừm.”

“Vậy thì hãy ở bên cạnh anh đi.” Trình Úc nhẹ nhàng nói.

“Em đang nghiêm túc.” Lâm An Lan nói.

“Anh cũng đang nghiêm túc.” Trình Úc nhìn cậu.

Lâm An Lan bất mãn mím môi: “Anh thấy em không giúp được gì cho anh nên không chịu nói cho em biết chuyện gì xảy ra đúng không?”

“Dĩ nhiên là không phải.” Trình Úc xoa xoa mặt cậu: “Anh đang nói thật, nếu em có thể mãi mãi ở bên cạnh anh, đối với anh đó là sự giúp đỡ lớn nhất.”

Lâm An Lan có chút ủ rũ, cậu thật sự rất muốn giúp Trình Úc, nhưng xem ra Trình Úc không cần.

Trình Úc nhìn vẻ mặt mất mát của cậu, ôm chặt cậu hơn một chút, dịu dàng nói: “Bảo bối, em không biết tình hình cụ thể của nhà anh đúng không?”

Quả thật Lâm An Lan không biết chuyện này. Cậu gật gật đầu.

Trình Úc chậm rãi mở miệng nói: “Vì tình hình không được tốt lắm nên anh không nói cho em biết.”

“Bố mẹ anh kết hôn. Bố anh là một người rất phong lưu đa tình, kết hôn rồi vẫn không từ bỏ lối sống phong lưu, nên ông ấy có rất nhiều tình nhân. Có một vài người tình theo ông ấy trong một thời gian dài trở thành tình nhân. Có một vài tình nhân vận may không tốt, lỡ mang thai. Mấy người đó nghĩ rằng mang thai con của ông ấy thì sẽ được gả cho ông ấy, nhưng làm sao có chuyện đó, ông ấy đâu phải là loại người quan tâm đến vấn để con cái, nên những người nhất quyết muốn mang thai con của ông ta đều bị ông ta bảo phá (phá thai).”

Lâm An Lan ngây ngẩn cả người.

Trình Úc bình tĩnh tiếp tục nói: “Thân thể của mẹ anh không được tốt, gả cho bố anh như vậy nên thân thể càng trở nên kiệt quệ hơn. Bà ấy yêu bố anh, nhưng cũng vô dụng. Có lẽ bố anh cũng yêu bà ấy, nhưng ông ta cũng yêu những nữ nhân khác. Mẹ anh không chiếm được toàn vẹn trái tim của bố anh nên dần dần bà cũng bỏ cuộc. Sau đó, mẹ anh bị bệnh, anh túc trực bên giường bệnh của mẹ. Mẹ nhìn anh, có lúc cảm thấy anh rất giống bố, nói sau này anh lớn lên cũng sẽ trở thành một người vừa bạc tình vừa đa tình giống bố anh. Nhưng cũng có lúc mẹ anh lại cảm thấy anh giống bà, nói anh rất đáng thương, có lẽ cả đời này cũng sẽ không có ai yêu.”

“Sau đó thì mẹ anh mất. Trong nhà không có bà, bố anh cũng không thường về nhà. Anh ở với bà nội một thời gian, sau đó thì chuyển đến ký túc xá của trường học.”

Trình Úc cúi đầu nhìn Lâm An Lan, giọng điệu bình thản như đang nói về chuyện của người khác: “An An, anh không phải trả lời qua loa với em, mà anh thật sự nghiêm túc. Người có thể mãi mãi bên cạnh anh không nhiều. Từ nhỏ đến lớn anh không sợ gặp bất cứ phiền toái nào, bởi vì chuyện gì thì anh cũng có thể tìm ra cách giải quyết. Nhưng nếu như có một người muốn rời khỏi anh, thì anh không thể nào giữ được người đó, dù là thể xác hay tình cảm.”

“Lúc còn nhỏ anh muốn giữ mẹ của anh lại, nhưng lại không giữ được, đó là về mặt thể xác, sau đó, anh muốn giữ bố anh lại, nhưng cũng không giữ được, đó là về mặt tình cảm.”

“Cho nên sau này, anh không ép bất cứ ai ở lại bên cạnh nữa, vì người mà anh không giữ được, có ở lại cũng vô dụng.”

Nói đến đây, đột nhiên Trình Úc dừng lại một chút. Thật ra anh vẫn luôn ép một người ở lại bên cạnh mình— đó chính là Lâm An Lan, anh đã nói dối, để giữ Lâm An Lan ở lại bên cạnh mình.

Trình Úc nhẹ nhàng vuốt ve hai má của Lâm An Lan, giọng nói dịu dàng mà lại chân thành: “Bảo bối, giúp anh, ở lại bên cạnh anh được không?”

Lâm An Lan vội vàng gật đầu, ôm lấy anh: “Được, em không đi đâu hết, em ở đây với anh.”

Lúc trước cậu chỉ biết Trình Úc không thân với cha mẹ của anh, không ngờ mọi chuyện lại như vậy.

“Mẹ anh nói không đúng,” Lâm An Lan nói: “Anh không giống cha anh, cũng không giống mẹ anh, anh không bạc tình, cũng không đa tình, mà ngược lại anh còn rất chung tình, cũng có rất nhiều người thích anh.”

Cậu ngẩng đầu nhìn Trình Úc, nghiêm túc nói, “Em yêu anh.”

Cậu ghé sát vào Trình Úc, hôn một cái lên môi anh: “Em rất yêu anh.”

Trình Úc nở nụ cười, ôm cậu vào ngực mình: “Ừ, anh biết mà.”

“Anh biết cái gì?” Lâm An Lan cố ý hỏi.

Trình Úc ôm cậu cười nói: “Biết bảo bối của anh yêu anh.”

Anh hôn lên trán Lâm An Lan, dịu dàng cưng chiều nói: “Vô cùng yêu anh.”