Chương 28

Chương 28:

Vương Thành nhìn phần bình luận của Cây Ngọc Lan sáng sớm còn vắng lặng trong nháy mắt đã trở nên cực kỳ náo nhiệt, cậu vô cùng kích động, vội vã lập thêm vài cái tài khoản phụ dự phòng cho bất kỳ tình huống khẩn cấp nào.

Sau khi Trình Úc dự lễ khai mạc bấm máy xong mới phát hiện bình luận của Cây Ngọc Lan trên bài thông báo của đoàn phim cực kỳ náo nhiệt.

Anh đăng nhập vào tài khoản chính, chia sẻ thông báo của đoàn phim kèm dòng trạng thái: Lần đầu tiên hợp tác cùng @Lâm An Lan, tôi rất mong chờ và hy vọng mọi người sẽ yêu thích nhân vật Cảnh Hoán này.

Fan Cây Ngọc Lan đang tranh nhau bình luận trên weibo, thấy ca ca mình đăng một dòng trạng thái như vậy lên weibo thì lại trở nên kích động kêu lớn, dồn dập chạy tới weibo của Trình Úc, vừa giúp anh kiểm soát bình luận vừa vào nhóm hét lớn: “Thấy không? Thấy không? Trình ca tag @An An, anh ấy không tag @Phàn Nhuế Văn, đúng là quá bất công!”

“Trình ca thật lợi hại, vừa lên đã bắt đầu rắc đường.”

“An An sao còn chưa trả lời vậy, An An mau trả lời đi, đang gấp lắm!”

“An An chắc chưa xem đâu chờ lát nữa An An xem sẽ trả lời ngay.”

“Mừng đến phát khóc, bông hoa ngọc lan của tôi cuối cùng cũng trồi lên khỏi mặt đất và nảy mầm.”

“Ai mà không mừng được chứ, rơi lệ.”

Lâm An Lan nói chuyện với Trác Tư Á xong, cậu mở weibo ra định chia sẻ thông báo của đoàn phim theo lời của Trác Tư Á, kết quả vừa mở ra thì thấy Trình Úc tag mình.

Cậu nhìn bài chia sẻ của Trình Úc, nhắn tin hỏi anh: [Sao anh chỉ tag mỗi mình em, anh tag Phàn Nhuế Văn không phải tốt hơn sao?]

Phàn Nhuế Văn chính là nữ diễn viên đóng vai Tôn Hân Hân trong bộ phim.

Trình Úc trả lời rất nhanh: [Tránh bị nghi ngờ, anh chưa bao giờ tag nữ minh tinh.]

Điều này cũng đúng, xu hướng của mọi người hiện nay là hai người khác giới chỉ cần có động thái hơi thân mật một chút chắc chắn sẽ xảy ra scandal. Còn tương tác đồng giới thì mọi người sẽ nghĩ họ chỉ là bạn, cho dù có lùi mười ngàn bước thì cũng chỉ cảm thấy họ đang tung hint chứ không ai nghĩ họ là một cặp.

Biết vậy nên Lâm An Lan cũng không nghĩ nhiều nữa, cậu chia sẻ lại bài viết của Trình Úc kèm dòng trạng thái: Lần đầu hợp tác mong được chỉ giáo nhiều hơn, xin chào mọi người, tôi là Cố Thư Vũ.

Cậu chia sẻ xong, tiện tay bấm vào xem trang weibo của Trình Úc mới phát hiện ra mình thậm chí còn không theo dõi Trình Úc.

Lâm An Lan vội vàng bấm theo dõi anh, nhưng sau đó lại nhận ra hai người họ đều đang theo dõi đối phương, vậy ra Trình Úc đã theo dõi cậu từ lâu, chỉ có cậu là vẫn không theo dõi anh sao?

Lâm An Lan nghĩ có lẽ do trước đây mình không để ý, tuy sau đó họ trở thành người yêu của nhau nhưng cậu cũng không đăng weibo nên cũng không nhớ tới chuyện này.

Dù sao thì sự thật cũng là cậu không thường xuyên lướt weibo.

Lâm An Lan không suy nghĩ nhiều nhưng fan cp Cây Ngọc Lan đã cắn trúng một viên đường.

“Báo! An An trả lời!”

“A a a a An An nói xin chỉ giáo nhiều hơn, quá ngọt ngào rồi!”

“An An chia sẻ weibo của Trình ca mà không chia sẻ weibo chính thức, ngọt ngào quá đi!”

“An An cũng chỉ chia sẻ bài của Trình ca chứ không chia sẻ của Phàn Nhuế Văn.”

“Thật đau lòng cho tiểu tỷ tỷ Phàn Nhuế Văn, Cây Ngọc Lan rõ ràng là quá bất công mà!”

“A a a a, An An theo dõi Trình ca, lúc nãy tôi vừa xem danh sách theo dõi của cậu ấy không thấy tên của Trình ca, bây giờ lại có.”

“Nhưng Trình ca vẫn chưa theo dõi An An mà, hu hu hu.”

“Không đúng, tôi vừa mở danh sách theo dõi của Trình ca thì thấy chúng ta đều cùng theo dõi An An, vậy chắc là Trình ca đã theo dõi lâu rồi”

“Không lẽ Trình ca đã theo dõi An An từ trước rồi?”

“Hình như là vậy, lúc trước có một lần tôi xem danh sách theo dõi của Trình ca thì phát hiện cả hai chúng tôi đều cùng theo dõi An An.”

“!!!! Tôi chưa từng ăn khối đường lớn như vậy bao giờ!”

“Vậy ra từ lâu Trình Úc đã có hảo cảm với An An rồi sao?”

“Cứu mạng, tôi tìm lâu như vậy nhưng vẫn không tìm ra!! Rốt cuộc thì Trình ca theo dõi An An từ khi nào vậy?”

“Cố gắng tìm thêm chút nữa.”

“Tôi đã thấy chút manh mối, nhưng còn lại đều là phạm vi không có quyền hạn không thể kiểm tra, hu hu hu, rốt cuộc thì Trình ca theo dõi An An từ khi nào vậy chứ?”

“Đến mức weibo thông báo phạm vi không thể xem vậy thì chắc chắn Trình ca đã theo dõi An An từ lâu rồi.”

“Ố ồ, vậy chúng ta nên nói là….Thầm mến đúng không?”

“Trình ca thật khiêm tốn, lại yêu thầm qua mạng.”

“Quá ngược rồi, nhiều năm như vậy rốt cuộc anh cũng chờ được, hôm nay cũng là ngày Cây Ngọc Lan rơi lệ!”

“Ai mà ngờ được hôm nay chúng ta gặm nhiều đường như vậy nhưng vẫn phải rơi lệ.”

“Hai chuyện này không giống nhau! Đây là nước mắt hạnh phúc!”

Fan Cây Ngọc Lan kích động cả một buổi chiều không yên, không ngừng chat bùm bùm trong nhóm.

Trình Úc nhìn thấy Lâm An Lan đột nhiên xuất hiện trong đám người hâm mộ mình thì hưng phấn lì xì ngay tại chỗ, bắt đầu mở lượt rút thăm mới.

Hoa Ngọc Lan: Tin mừng! Cp của Cây Ngọc Lan chúng ta cuối cùng cũng đã hợp tác với nhau rồi! Để ăn mừng tin vui này tôi phát lì xì cho 131 4 người, mỗi người 6 đồng tiền, mong ước cp của Cây Ngọc Lan hợp tác vui vẻ! Yêu cầu: Theo dõi Super Talk của Cây Ngọc Lan, theo dõi Lâm An Lan và Trình Úc, không được mắng họ. (ngoại trừ Tưởng Húc.)

Trình Úc vừa đăng xong, còn chưa kịp xem bình luận để trả lời thì thấy Lâm An Lan đang đi tới.

Trình Úc vội vàng tắt lì xì vì sợ tài khoản phụ của mình sẽ bị lộ.

“Em nói chuyện với Trác Tư Á xong rồi?”

“Ừm.” Lâm An Lan gật đầu: “Em chia sẻ thông báo, tiện thể theo dõi tài khoản của anh luôn.”

Trình Úc lập tức nở nụ cười: “Anh thấy rồi.”

“Em cũng thấy.” Lâm An Lan ghé sát vào anh, mỉm cười: “Trước kia anh cũng đã theo dõi em.”

“Đúng vậy.” Trình Úc thoải mái thừa nhận: “Lúc anh mới lập weibo người đầu tiên anh theo dõi chính là em, nhưng em lại không hồi âm lại cho anh.”

“Chắc là do trước kia em không để ý.” Lâm An Lan nói.

Trình Úc gật đầu: “Nhưng không sao, bây giờ em theo dõi là tốt rồi.”

Lâm An Lan nhìn thẳng vào hai mắt anh, đột nhiên nói: “Hình như anh không tính toán những việc này nhỉ.”

Trình Úc: ? ? ?

“Lúc trước em không thích anh anh cũng không để ý, không đứng cùng một sân khấu với anh anh cũng không để ý, em không theo dõi anh anh cũng không để ý Tiểu Hoa, hình như những chuyện liên quan đến em anh đều không để trong lòng thì phải.”

Trình Úc cảm thấy hơi khó hiểu: “Có cần phải tính toán như vậy đâu?”

Anh nở một nụ cười điềm tĩnh và thoải mái, nói: “Cần gì phải tính toán chứ, anh đâu có thời gian để lo lắng mấy chuyện đó, hơn nữa không phải bây giờ anh đều chiếm được hết rồi sao? Đã đạt được rồi thì hà tất gì phải lo lắng nữa.”

Lâm An Lan cảm thấy anh thật sự rất tuyệt vời, nếu đổi lại là cậu cậu sẽ không thể không để bụng như anh.

“Thật ra thỉnh thoảng anh cũng có thể tính toán một chút mà.”

Trình Úc cười xoa xoa tóc cậu: “Không cần thiết. Hơn nữa, anh không nỡ.”

Làm sao anh có thể tính toán với Lâm An Lan được chứ?

Cả đời này anh sẽ không bao giờ tính toán với Lâm An Lan.

Huống hồ anh có tư cách gì để tính toán với Lâm An Lan?

Từ đầu tới cuối đều là anh đơn phương, đều là anh cố chấp và bướng bỉnh, thậm chí bây giờ anh cũng đang lừa gạt cậu, dùng những lời đê tiện để giữ cậu lại bên người.

Anh có tư cách gì để tính toán với Lâm An Lan?

Anh yêu cậu trân trọng cậu, nhưng đã quá muộn, anh không có tư cách tính toán với quá khứ của cậu.

Đối với Trình Úc, nếu như anh chịu khổ tám năm để có thể đổi lấy tình yêu của Lâm An Lan một lần thôi thì đó không gọi là đáng giá, mà là bất ngờ.

Bởi vì ngay từ lần đầu tiên anh thích Lâm An Lan, anh rất tỉnh táo ý thức được rằng tình yêu này có lẽ vĩnh viễn sẽ không được đáp lại, mãi mãi chỉ là ánh trăng dưới nước, tình yêu đơn phương cứ thế mà chấm dứt.

Vậy nên được Lâm An Lan đáp lại đối với anh không phải là việc nên xảy ra, không phải cuối cùng cũng chờ đợi được, mà là bất ngờ.

Là một bất ngờ mà anh hoàn toàn không ngờ đến.

Vậy nên anh vĩnh viễn không bao giờ tính toán với Lâm An Lan, anh chỉ muốn quý trọng khoảng thời gian hai người ở bên nhau.

Trình Úc mỉm cười nhìn người trước mặt mình, dịu dàng nói: “Bất cứ lúc nào hay dù cho có chuyện gì thì anh cũng sẽ không bao giờ tính toán với em, bởi vì em là bảo bối của anh.”

Lâm An Lan nghe vậy vừa an tâm vừa đau lòng cho Trình Úc.

Nếu không phải cậu theo dõi quá nhiều người trên weibo thì thậm chí cậu còn muốn gạt hết họ ra, bấm theo dõi Trình Úc đầu tiên rồi mới lần lượt theo dõi họ.

Nhưng việc này quá phi thực tế, hơn nữa cũng quá lộ liễu.

“Chờ sau này chúng ta ra mắt trên mạng xã hội khác thì em sẽ theo dõi anh đầu tiên.” Lâm An Lan nói.

“Được.” Trình Úc cười nhìn cậu.

Lâm An Lan nhìn nụ cười của anh cũng bất giác mỉm cười.

Hai người đang trò chuyện vui vẻ thì Tôn Mạnh đi tới nhắc hai người đi hoá trang và thay quần áo để bắt đầu quay phim.

Hoá trang nam sinh tương đối dễ, đặc biệt là bản thân hai người họ đã có nét sẵn.

Lúc Lâm An Lan và Trình Úc đi vào thì Phàn Nhuế Văn đang trang điểm, nhưng đến tận khi Lâm An Lan và Trình Úc hoá trang xong thì Phàn Nhuế Văn vẫn còn trong phòng trang điểm.

Lâm An Lan đi vào phòng phục trang, nhân viên phụ trách thiết kế thời trang đã chọn cho cậu một chiếc áo thun màu trắng kết hợp với quần bò màu xanh lam.

Chiếc áo thun được thiết kế rất đơn giản, chỉ điểm thêm một vài chi tiết nhỏ ở vạt áo và tay áo làm bật lên sức sống và sự trẻ trung khiến cậu trong nháy mắt như trở về tuổi mười tám.

Lâm An Lan rất hài lỏng, cậu bước ra thì Trình Úc cũng đã thay đồ xong.

Anh cũng mặc áo thun và quần bò, nhưng khác với Lâm An Lan, áo thun và quần bò của anh đều là màu đen.

Chất liệu vải giống nhau, vừa nhìn đã biết là chất liệu trên Taobao 199 miễn phí vận chuyển.

Nhưng loại chất liệu này đặt lên người Trình Úc không những không có vẻ rẻ tiền mà ngược lại còn làm nổi bật lên vẻ tuỳ ý và phóng túng, nhìn qua có vài phần kiêu ngạo, rất phù hợp với tính cách của Cảnh Hoán trong bộ phim.

“Anh rất đẹp.” Lâm An Lan nói.

“Không bằng em.” Trình Úc nhìn cậu như trở về thời cấp ba, ánh mắt tràn đầy dịu dàng, không đành lòng rời tầm mắt khỏi cậu.

Tôn Mạnh bất đắc dĩ ho khan một tiếng, Trác Tư Á cũng lôi kéo Lâm An Lan, lúc này Trình Úc mới thu hồi ánh mắt lại bước ra ngoài.

Trác Tư Á nhìn theo bóng lưng cậu, cảm thấy đau đầu, đừng hỏi, hỏi lại đau đầu.

Đạo diễn Trương thấy họ đi đến thì nói sơ về cảnh quay với họ rồi bắt đầu ghi hình.

Đây là một cảnh quay ngoài trời, là cảnh lần đầu tiên Cố Thư Vũ và Cảnh Hoán gặp nhau.

Một buổi chiều ngày thu, Cố Thư Vũ nghỉ học, chán nản trở về nhà như mọi ngày.

Dưới chân cậu có một cái nắp nước ngọt, Cố Thư Vũ tiện chân đá nó về phía trước, xong cậu đi tới lại tiếp tục đá nó về phía trước.

Cậu đá suốt một đường như vậy, cho đến khi gặp gặp mấy tên xã hội đen.

Cố Thư Vũ bất giác lui về sau một bước, nhưng bọn côn đồ đã vây lấy cậu.

Tên cầm đầu đám người đó ngậm điếu thuốc cười nói với cậu: “Bạn học ,bọn ta có chút khó khăn, cho ta mượn ít tiền đi.”

Cố Thư Vũ quét mắt nhìn một vòng đám xã hội đen này, xét về số lượng thì cậu đang rơi vào thế yếu lấy một địch bốn; xét về vũ lực thì cậu làm sao có cửa so với đám xã hội đen này.

Hơn nữa ai biết bọn này có mang theo dao trên người hay không.

Vì vậy Cố Thư Vũ rất bình tĩnh hỏi: “Muốn bao nhiêu?”

Tên cầm đầu thấy cậu trực tiếp hỏi như vậy thì mở miệng đòi: “5000.”

“Tôi không nhiều tiền mặt như vậy.”

“Vậy mày có bao nhiêu?”

Cố Thư Vũ lấy bóp tiền ra, bên trong chỉ có khoảng một nghìn tệ.

Tên cầm đầu vươn tay lấy tiền ra, thấy trong bóp của cậu còn một cái thẻ, hắn định lấy cái thẻ nhưng Cố Thư Vũ tránh được.

“Trong thẻ của mày có tiền đúng không?”

Cố Thư Vũ không lên tiếng.

“Đưa cho tao.”

“Thẻ này không thể động vào.” Cố Thư Vũ bình tĩnh nói.

Tên cầm đầu thấy cậu còn dám từ chối thì nắm lấy cổ áo cậu, giơ tay lên định đánh cậu.

Đúng thời khắc mấu chốt đạo diễn Trương hô một tiếng: “Cắt.”

Diễn viên Trương Tùng đóng vai tên cầm đầu xã hội đen lập tức bỏ tay xuống, còn giúp cậu vuốt lại cổ áo: “Thầy Lâm không sao chứ, không dọa đến anh chứ.”

Lâm An Lan lắc đầu: “Không có chuyện gì.”

Lúc này Trương Tùng mới thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười cùng cậu nói chuyện.

Cảnh quay này khá đơn giản, Lâm An Lan và Trương Tùng diễn khá tốt nên chỉ quay một lần đã được thông qua.

Sau đó đến lượt Trình Úc ra sân.

Chuyên gia trang điểm kiểm tra lại một chút vết thương trên tay của Trình Úc, thấy không có vấn đề gì thì mới rời đi để anh ra sân.

Đạo diễn Trương ngồi sau máy quay, nhìn vào ống kính của máy quay không thể không thừa nhận dáng người của cả Lâm An Lan và Trình Úc đều rất đẹp, chỉ xét về dáng người thì cả hai đều cực kỳ thích hợp với vai Cố Thư Vũ và Cảnh Hoán.

Bên trong ống kính Cảnh Hoán bước đi rất nhanh, Cố Thư Vũ đi theo bên cạnh cậu, nhìn cánh tay bị thương của Cảnh Hoán, lại liếc nhìn khuôn mặt của cậu một chút, thân mật nói: “Cám ơn cậu, cậu bị thương rồi, có muốn đến bệnh viện xem không?”

“Không cần.” Cảnh Hoán lạnh giọng từ chối.

“Vậy để tớ mua bông băng và thuốc cho cậu.”

“Không cần.”

“Vậy làm sao tớ cảm ơn cậu được đây.”

Cảnh Hoán bất đắc dĩ nhìn người bên cạnh mình, giọng nói vẫn không thay đổi: “Không cần.”

Cố Thư Vũ lại rất hứng thú với Cảnh Hoán, cậu để ý thấy Cảnh Hoán không mang theo cặp sách thì hỏi: “Cậu không phải học sinh?”

“Ừm.”

“Vậy cậu đang đi làm sao?”

“Cậu hỏi xong chưa?” Cảnh Hoán cau mày, ánh mắt có chút không kiên nhẫn.

Cố Thư Vũ cười cười dịu dàng nói: “Làm việc tốt phải làm cho trót, tiễn Phật phải tiễn tới Tây Thiên, tớ mời cậu làm vệ sĩ cho tớ được không? Không cần cậu phải làm việc gì khác, giờ này ngày mai cậu phải tới chỗ của tớ chờ tớ, hôm nay bọn nó đã thua thì ngày mai có thể bọn nó sẽ đến trả thù tớ.”

Cảnh Hoán nghe vậy thì bật cười một tiếng, giống như đang cười nhạo sự ngây thơ của Cố Thư Vũ, nói: “Bạn học à, gặp phải chuyện như thế này thì người cậu nên tìm không phải là tôi mà là cảnh sát, 110 đó, cậu có biết không?”

---